Thế Tử Phi Trùng Sinh - Phần 7
Cập nhật lúc: 2024-10-01 22:53:54
Lượt xem: 4,505
8
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cả kinh thành đều biết Hạ Khiêm không thể làm nam nhân.
Lý Uyển cũng không thấy mình sai: "Các người tức giận cái gì? Giận vì ta nói sự thật à? Nói cho các người biết, ta, Lý Uyển, không phải loại như Lâm Kim Ngữ, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến tình ái mà ai nói gì cũng dám đổ lỗi. Còn bảo ta làm thiếp cho Hạ Khiêm ư? Hắn còn không tính là đàn ông, sao xứng?"
Khổ thay mẹ chồng vừa tỉnh lại thì suýt nữa lại ngất thêm lần nữa.
Cha chồng thì vì tức giận mà ngã bệnh, không muốn gặp ai, thậm chí ngay cả Hạ Khiêm cũng không muốn thấy mặt.
Thật nhục nhã, nhục nhã đến tột cùng.
Càng đáng thương hơn là Lý Uyển đã gây ra một chuyện lớn như vậy, Định Vương phủ chẳng thể trách nàng, mà còn phải mời nàng về tiếp tục chữa bệnh cho Hạ Khiêm.
Hạ Khiêm không chịu được nữa, nhốt mình trong phòng không chịu ra.
"Xin các người tha cho ta đi! Ta không phải là đàn ông, ta không đáng sống nữa! A Ngữ, chúng ta hòa ly đi, ta xin nàng."
Hắn còn chưa tận tai nghe những lời châm biếm chế giễu kia mà đã chịu không nổi, còn những ấm ức ta chịu đựng trong những năm qua thì tính là gì?
Mà khi trước, ta cũng đã từng cầu xin hắn cho ta một cái c.h.ế.t nhanh gọn, Hạ Khiêm khi ấy đã trả lời thế nào?
Hắn không buông tha cho ta, vậy ta hà cớ gì phải tha cho hắn.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Đừng nói bậy nữa! Mời được Lý thần y của Dược Vương Cốc chữa bệnh là phúc phận của ngươi. Hạ Khiêm, lẽ nào ngươi muốn làm kẻ phế nhân cả đời sao!"
Ta lạnh lùng quay người rời đi, sai người phá cửa, tìm thấy Hạ Khiêm co ro ở một góc.
Hắn ngồi bó gối, không nói một lời, đôi mắt hõm sâu, trống rỗng vô thần, toát lên vẻ tê liệt và tuyệt vọng.
Mẹ chồng gắng gượng đứng dậy, tiến lên tát hắn một cái.
"Đứng lên cho ta! Nếu ngươi muốn cả Định Vương phủ sống trong sự chế giễu vì ngươi, chi bằng bây giờ ngươi cứ c.h.ế.t đi! Mười tháng ta mang nặng đẻ đau, mấy chục năm ta lo sợ cũng đều cho chó cả rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/the-tu-phi-trung-sinh/phan-7.html.]
"Mẫu thân!"
Hạ Khiêm nhắm mắt lại, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, nghĩ đến sự vất vả của mẹ mình, cuối cùng hắn cũng nhượng bộ.
Lý Uyển vẫn còn đang bực bội, tay không hề nương nhẹ, khiến ta thường xuyên nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Hạ Khiêm.
May thay, nàng ta cũng không quên mục đích đến Định Vương phủ, hành hạ Hạ Khiêm vài ngày rồi bắt đầu nghiêm túc chữa trị.
Phương thuốc mới đã có chút tiến triển, Hạ Khiêm vô cùng vui mừng, từ bỏ sự suy sụp trước đây, thành thật tin tưởng Lý Uyển.
"Lý thần y, trước đây ta đã sai. Ta thấy thần y ưa mặc đồ trắng, mấy tấm lụa nguyệt quang này coi như lời tạ lỗi, mong thần y đừng chê."
Nói thật lòng, lúc bình thường Hạ Khiêm quả thật có dung mạo thanh tú, khí chất ôn hòa, thân hình cao ráo trong bộ trường bào màu nhạt khiến hắn trông vô cùng lịch lãm.
Lý Uyển tính tình cổ quái, lại luôn hành xử tùy tiện, thấy hắn như vậy cũng cảm thấy hứng thú.
"Ồ, chỉ có quần áo thì chưa đủ đâu. Chi bằng thế tử chọn thêm cho ta vài cây trâm cài tóc nữa?"
Hạ Khiêm cảm thấy áy náy, khi ở bên ta, lòng hắn luôn căng thẳng như có sợi dây buộc chặt.
Còn sự nhiệt tình của Lý Uyển thì khiến hắn cảm nhận được hương vị khác lạ, hai người qua lại với nhau, tình cảm dần nảy sinh, bệnh tình cũng tiến triển không ít.
Có tin vui, mẹ chồng nhẹ nhõm: "A Ngữ, cuối cùng chúng ta cũng đã khổ tận cam lai."
Ta mỉm cười dịu dàng: "Đúng vậy, khổ tận cam lai..."
Chỉ khi đã có được rồi lại mất đi, thì mới càng đau khổ, phải không?
Mẹ chồng không hề biết tâm tư của ta, bà vui vẻ chuẩn bị cho tiệc sinh thần của Hạ Khiêm vào hai ngày tới.
Chuyện bệnh tật không thể công khai, nhưng chỉ cần Hạ Khiêm đứng ra trước mặt mọi người một cách đàng hoàng, cũng sẽ ngăn được phần nào lời đồn.
Chờ đến khi ta có thai, ai dám nhắc đến chuyện cũ của Định Vương phủ nữa?
Chỉ tiếc mẹ chồng đã tính toán mọi việc, nhưng không ngờ cách Hạ Khiêm chứng minh mình trước thiên hạ lại khiến người đời kinh ngạc.