Thế Tử Phi Trùng Sinh - Phần 8
Cập nhật lúc: 2024-10-01 22:54:07
Lượt xem: 6,578
9
Vào ngày yến tiệc, Hạ Khiêm như thường lệ uống một bát thuốc sau khi thức dậy: “Hôm nay vị thuốc có chút lạ nhỉ?"
Ta ngồi một bên chờ hắn rửa mặt thay y phục: “Có lẽ là Lý thần y đã thay đổi phương thuốc rồi."
Gần một tháng nay, Lý Uyển đã đổi không dưới bốn phương thuốc, hương vị mỗi lần đều khác biệt.
Chỉ là mọi khi, nàng sẽ báo trước cho Hạ Khiêm, đôi khi còn hứng thú bắt hắn mô tả sự thay đổi của vị thuốc.
Hạ Khiêm không nghi ngờ gì, chỉ nghĩ rằng Lý Uyển quên nói, bèn uống cạn chén thuốc rồi cùng ta ra ngoài đón tiếp khách khứa.
Ai ngờ, đi được nửa đường, mặt hắn đột nhiên căng thẳng, sắc đỏ từ tai lan ra khắp mặt.
“Có chuyện gì vậy?” Ta dừng lại nhìn hắn.
Hạ Khiêm không dám đối diện với ta, vội vàng dời ánh mắt ra chỗ khác.
“Không có gì, có lẽ đổi thuốc khiến ta hơi khó chịu, ta sẽ đi gặp Lý thần y một lát. A Ngữ, nàng đi trước đi.”
Chẳng đợi ta trả lời, hắn đã quay người bước nhanh đi.
Bạch Thúy nhìn theo bóng lưng Hạ Khiêm, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, liệu có thành công không?”
Ta khẽ nghiêng đầu, nhàn nhạt đáp: “Ai mà biết được, mong rằng sẽ không khiến người khác thất vọng.”
Hạ Khiêm thực ra đã khỏi gần hết rồi, chỉ là do hắn cảm thấy mang ơn mà càng ngày càng không muốn thân cận với ta.
Thế thì càng tốt, ta cũng không muốn cùng hắn thực hiện nghĩa vụ phu thê thực sự.
Hôm nay trong thuốc, ta đã thêm chút ít dược liệu, và trong viện của Lý Uyển ta cũng đã cho đốt hương.
Đời trước, hắn đã tặng ta một món đại lễ, đời này ta nên trả lại hắn.
Còn về việc có thành hay không, thì Lý Uyển vẫn là Lý Uyển.
Nàng chẳng màng thế tục, ngay cả khi biết hương thơm có vấn đề, nàng cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền, chọn cách buông thả.
Ở tiền viện, khách khứa đã đến quá nửa, nhưng làm chủ nhân như Hạ Khiêm vẫn chưa xuất hiện.
Mẹ chồng sốt ruột không yên: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? A Ngữ, hay là con đi xem thử?”
Trong số khách hôm nay, có cả những người thân quen với Định Vương phủ lẫn những kẻ bình thường chỉ qua lại.
Một vài công tử bột không biết từ đâu nghe được, bắt đầu trêu chọc: “Thế tử Hạ Khiêm làm sao vậy? Có sao không? Hay chúng ta cùng đi xem, nếu có chuyện gì, còn giúp thế tử phi một tay.”
Mẹ chồng mặt tối sầm lại, nhưng lại không thể ngăn được mấy kẻ đó, kẻ nào thấy vui là muốn lao vào, chẳng có cách nào cản nổi.
Cuối cùng, đến cả một số tiểu thư cũng nửa đùa nửa thật kéo theo ta đi về phía nội viện.
Ta làm ra vẻ bất đắc dĩ, quay đầu lại, thấy mẹ chồng cũng bị mấy vị phu nhân lôi kéo theo.
Xem ra những kẻ muốn nhìn Định Vương phủ bẽ mặt không ít.
Cả đoàn người kéo nhau đi rầm rộ đến viện của Hạ Khiêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/the-tu-phi-trung-sinh/phan-8.html.]
Chỉ thấy tiểu tư vốn theo sát Hạ Khiêm ngồi ở cửa, vẻ mặt lo lắng.
Trong viện, từ đâu vang lên tiếng nũng nịu, mềm mại của nữ tử, khiến mọi người đều kinh ngạc.
“Cái này... cái này...”
Một tiểu thư mở to mắt, lấy tay che miệng.
Tiểu tư giật mình, muốn báo động nhưng đã không kịp.
Ta lập tức xốc váy, bước nhanh lên trước, đá tung cửa. Bên trong, Hạ Khiêm và Lý Uyển nghe thấy tiếng động, đều kinh hoàng kêu lên.
Chỉ thấy hai người trần trụi nằm trên giường, y phục vứt vương vãi khắp nơi.
Phía sau, tiếng bước chân rầm rập ùa vào.
Ta cố ý thở hổn hển, cầm lọ hoa trên bàn ném thẳng về phía giường.
“Giỏi lắm Hạ Khiêm, vừa mới khỏi bệnh đã lao vào nữ nhân khác... Ngươi đói khát đến vậy sao? Ta có phải nên chúc mừng ngươi không, từ hôm nay ngươi có thể làm đàn ông thực sự rồi!”
Dù cho Lý Uyển chẳng màng thế tục, bị nhiều người như vậy nhìn vào cũng không khỏi hốt hoảng, nàng hét lên một tiếng rồi kéo chăn che kín người.
Hạ Khiêm chen chúc với nàng, vẻ mặt kinh ngạc như sét đánh giữa trời quang, mặt mũi trắng bệch.
“Không phải vậy đâu, A Ngữ, nghe ta giải thích, ta...”
“Im đi!” Ta giận dữ nhìn hắn: “Chuyện hôm nay có phải các công tử tiểu thư đây đều đã chứng kiến tận mắt không? Ngươi còn muốn giải thích gì nữa? Hay muốn tiếp tục lừa ta?”
Nước mắt lăn dài, ta cắn chặt môi, không muốn nói thêm gì nữa.
Bạch Thúy chạy tới đỡ lấy ta: “Thật uổng cho tiểu thư nhà ta đã gánh chịu tiếng xấu suốt năm năm trời, dù phụ mẫu chỉ trích cũng vẫn giữ kín bí mật. Còn ngài, cớ sao lại đối xử tàn nhẫn với tiểu thư như vậy?”
“Không phải vậy, thật sự không phải vậy!”
Hạ Khiêm luống cuống mặc lại áo trong, nhưng bị người ta giật lấy. Mấy công tử kia thì bao quanh giường, cười đùa khoái trá.
“Cha ta thường nói ta là kẻ tệ hại, ông sai rồi, chẳng có ai tệ hơn thế tử gia đâu.”
“Bỏ mặc một đám khách khứa trong tiệc sinh thần để lén lút vui thú, đúng là biết chơi quá!”
“Thế tử phi cũng đừng đau lòng, với loại này thì hòa ly sớm đi, ai mà dám nói gì chứ!”
Các tiểu thư cũng tới an ủi ta, đặt mình vào hoàn cảnh của ta mà cảm thán. Nếu là họ bị lừa gạt như vậy, thanh xuân bị chôn vùi để rồi chịu sự phản bội, có lẽ họ đã xé xác Hạ Khiêm ra rồi.
Quân tử vô song gì chứ, tất cả chỉ còn là ánh mắt khinh bỉ.
Thấy bầu không khí đã đủ, ta giả vờ đau đớn không chịu nổi, ngẩng đầu lên nói: “Chúc mừng thế tử có được mỹ nhân, nếu đã vậy, chúng ta hòa ly đi.”
“A Ngữ! Đừng như vậy!” Hạ Khiêm khản giọng, mặt đỏ bừng lên.
Ta không cho hắn thêm bất kỳ cơ hội biện bạch nào, nhấc váy xoay người chạy đi.
Cho đến khi chạy ra khỏi phủ, leo lên xe ngựa.
Bạch Thúy giận đến run người: “Không ngờ thế tử lại là loại người như vậy!”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta thoải mái dựa lưng vào nệm mềm: “Hắn là loại người nào thì mặc kệ, dù sao từ giờ hắn cũng chẳng còn làm người bình thường được nữa.”