Thị Vệ Từng Bị Ta Trêu Chọc Nay Đã Thành Hoàng Đế Rồi - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-09-05 01:02:27
Lượt xem: 2,187
7
Trần Uẩn nói bắt được một Ngụy Dực cũng chẳng ích gì, phải bắt được kẻ đứng sau Ngụy Dực.
Nếu Ngụy Dực có thể vào cung ban đêm, một là trong hoàng cung đã bị đào mật đạo, hai là Ngụy Dực chắc chắn đang ẩn náu ở đâu đó trong kinh thành.
Trần Uẩn lệnh cho Tề tướng quân mượn cớ tuần tra mà lục soát trên diện rộng trong kinh thành, ngay cả ám vệ cũng được phái đi tìm tung tích của Ngụy Dực.
Ít người trông coi ta, ta liền cầm thẻ bài ra ngoài chơi, vừa dạo chơi một lúc đã nhìn thấy Úy Trì Trọng Quang đang mua đồ trên đường Trường An.
Ta lặng lẽ quay người định rời đi thì Úy Trì Trọng Quang lại nhìn thấy ta, còn nhảy lên vẫy tay với ta: "Giang Trác! Giang Trác!"
Ta nhắm mắt hít sâu hai hơi, quay đầu nhìn Úy Trì Trọng Quang: "Trùng hợp ghê! Ta phải về cung rồi, ngươi muốn đi đâu?"
"Còn lâu mới tối, về làm gì?" Úy Trì Trọng Quang nhìn trời, kéo ta chạy, "Đi, ta phát hiện ra một chỗ hay."
Ta hất tay Úy Trì Trọng Quang ra, nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa chỗ hay mà hắn nói lại là trên tường thành cao.
Ta rúc vào mép tường thành, sợ người khác nhận ra, nhưng Úy Trì Trọng Quang lại sợ người khác không nhận ra, cứ gọi tên ta bảo ta ngắm hoàng hôn.
"Vẫn luôn cho rằng đứng trên cao ngắm hoàng hôn sẽ rất đẹp, nhưng hoàng hôn trong cung các ngươi chẳng đẹp chút nào, toàn là tường thành." Úy Trì Trọng Quang đứng dậy dùng hai tay vẽ một vòng tròn lớn, "Hoàng hôn trên thảo nguyên của chúng ta, giống như một lòng đỏ trứng gà vàng ươm."
Ta lườm nguýt, đây là kiểu hình dung gì vậy, ít ra cũng phải nói "cỏ rạp hoàng hôn" gì đó chứ.
Chưa kịp cười nhạo Úy Trì Trọng Quang, ta quay đầu lại đã nhìn thấy Trần Uẩn không biết đã đứng đó từ bao giờ.
Ta than thở một tiếng, đi về phía Trần Uẩn, trong lòng không ngừng chửi rủa Úy Trì Trọng Quang có phải khắc ta không? Lần nào cũng bị Trần Uẩn bắt gặp.
Úy Trì Trọng Quang nhìn thấy Trần Uẩn, không sợ c.h.ế.t mà phàn nàn với Trần Uẩn: "Tường thành của các ngươi vẫn chưa đủ cao."
Trần Uẩn nắm tay ta, phụ họa hai câu: "Đối với ngươi thì đúng là chưa đủ cao, trẫm thấy vừa đẹp, xây tường thành tốn sức người tốn của, chúng ta có tiền đều là tiêu cho bá tánh."
Úy Trì Trọng Quang không để ý đến lời mỉa mai của Trần Uẩn, vui vẻ vẫy tay với hai chúng ta: "Cảm ơn thẻ bài của Tiểu Trác, nếu không ta cũng không thể thưởng thức hoàng hôn trong kinh thành."
Ta cười gượng gật đầu: "Ngươi phải cảm ơn Bệ hạ mới đúng."
Trần Uẩn đưa khuôn mặt tuấn tú đến trước mặt ta, mỉm cười nói: "Gần đây trẫm bận rộn nên đã bỏ bê nàng, nếu nàng muốn ra ngoài chơi cùng Úy Trì Trọng Quang thì cứ đi đi."
Ta hoang mang nhìn Trần Uẩn, Trần Uẩn lại thân mật gõ trán ta trước mặt Úy Trì Trọng Quang: "Khoảng thời gian này nàng ở trong cung đúng là buồn chán, trẫm sẽ âm thầm phái người bảo vệ nàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thi-ve-tung-bi-ta-treu-choc-nay-da-thanh-hoang-de-roi/chuong-5.html.]
Trần Uẩn quay đầu nhìn Úy Trì Trọng Quang: "Vừa hay dẫn Úy Trì Trọng Quang đi ngắm cảnh đẹp kinh thành."
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
"Đa tạ Bệ hạ." Úy Trì Trọng Quang chắp tay với Trần Uẩn, "Tiệc xuân mấy ngày tới, ta nhất định sẽ tặng một món quà lớn để đáp lễ Bệ hạ."
Ta nhìn Trần Uẩn với vẻ mặt khó hiểu, yếu ớt giơ tay lên: "Tiệc xuân đó ta có cần tham gia không?"
8
Tiệc xuân ta không chỉ phải tham gia, ta còn phải ngồi bên cạnh Trần Uẩn, điều kích thích hơn là Trần Uẩn còn bảo ta mang theo d.a.o găm nhỏ.
Ta sờ sờ d.a.o găm trong ống giày, liên tục cảm thán, nếu ta lấy ra kề vào cổ Trần Uẩn, phụ thân có phải trở thành Thái thượng hoàng rồi không?
Trần Uẩn lặng lẽ véo tay ta, ý bảo ta nhìn xuống, ta hoàn hồn nhìn Úy Trì Trọng Quang đang nâng chén với ta, đáp lễ một chén.
Không biết vì sao, ta cảm thấy da đầu tê dại, theo bản năng lại gần Trần Uẩn, lo lắng nhìn ca múa trong điện.
Bình thường đúng là bình thường, ta nhìn xuống, sao chân vũ nữ lại to như vậy?
Chưa kịp nhắc nhở Trần Uẩn, hơn hai mươi vũ nữ đã rút kiếm mềm bên hông ra, lao thẳng về phía Trần Uẩn.
Trần Uẩn rút trường kiếm từ dưới án thư ra, che chở ta lui về phía sau mấy bước, mấy ám vệ từ xà nhà trong đại điện nhảy xuống một cách nhẹ nhàng.
Ta nhìn Ngụy Dực đang mặc vũ phục tay áo hẹp, không nhịn được lắc đầu: "Vẫn không cam lòng."
Kiếm của Ngụy Dực còn chưa chạm được đến vạt áo Trần Uẩn đã bị cấm quân từ ngoài điện xông vào bao vây.
Ngụy Dực cứng cổ chất vấn: "Người của ngươi chẳng phải đang đuổi theo thế thân của ta đến ngoại thành sao?"
"Đúng vậy." Trần Uẩn gật đầu, "Nhưng ngươi cũng nói rồi, đó là thế thân."
Ngụy Dực bị bao vây ở giữa vừa đánh vừa lui về phía cửa điện, thấy cửa điện bị đóng lại, Ngụy Dực hét lớn: "Úy Trì Trọng Quang, ngươi còn muốn xem náo nhiệt đến bao giờ?"
Úy Trì Trọng Quang cầm chén rượu, vẻ mặt hoang mang: "Ta sao?"
"Chẳng phải ngươi đã hẹn ước với ta, giúp ta đoạt lại ngôi báu sao?"
Ngụy Dực thay đổi sắc mặt, không thể tin được mà chất vấn Úy Trì Trọng Quang: "Trên tờ giấy đó còn có dấu ấn riêng của ngươi!"
Úy Trì Trọng Quang ngồi trước án thư, không nhúc nhích: "Người mà, đương nhiên là ai cho điều kiện hậu hĩnh hơn thì hợp tác với người đó, dấu ấn riêng của ta chỉ đại diện cho bản thân ta."