"THIÊN HẠ" CỦA TIÊU KỲ - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-07-22 19:30:03
Lượt xem: 907
22.
Tiêu Kỳ bế ta về lại điện Dao Quang.
Dao Quang điện giống như bị trộm ghé thăm, người ngã ngựa đổ.
Những món đồ thưởng trước đó vẫn chưa dọn dẹp xong, cung nhân quỳ đầy trên mặt đất.
Tiêu Kỳ cho ta uống thuốc, ta mới bắt đầu hồi phục sức lực, cổ họng cũng có thể thở được.
Hắn không nói một lời nào.
Miệng không nói, lòng cũng im lặng.
Chỉ lặng lẽ bôi thuốc cho ta.
Tay chân bị trói lâu quá, đều bầm tím.
Ta cũng không biết nói gì, chỉ âm thầm xin lỗi trong lòng.
Xin lỗi, gây phiền toái cho ngài rồi.
Tiêu Kỳ đột nhiên ném hộp thuốc đi, đứng dậy ra ngoài.
Đến cửa thì dừng lại, quay lưng về phía ta:
"Còn đi không?"
Lại nói: "Đi đi, đi sớm bớt phiền."
Phất tay áo bỏ đi.
Ta chớp chớp mắt, nhặt lại hộp thuốc.
Đúng là một bạo quân xấu tính xấu nết.
***
Mọi thứ đều theo kế hoạch ban đầu.
Ngày hôm sau, ta làm xong túi thơm, đặt trên bàn hắn hay ngồi.
Trên đó thêu một chữ "Kỳ".
Nếu thỉnh thoảng hắn nhớ đến ta, sẽ nhìn thấy nó.
Buổi chiều nội giám của điện Cần Chính lại mang đồ đến.
Lại là một chồng ngân phiếu.
Hương Lan vừa giúp ta thu xếp đồ vừa khóc.
Nhưng nàng thực ra biết sự sủng ái của ta đều là giả.
Ngày thứ ba, trời mưa.
Gió bắc thổi ào ào.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tiêu Kỳ mặc một bộ thường phục màu đen, không mang theo ai.
Ta từ chối đề nghị mang Hương Lan theo, nên cũng chỉ có một mình.
Đường cung dài, chỉ có tiếng gió.
Hóa ra đóng cửa lòng lại, dù ngươi có năng lực đọc tâm cũng không thể biết được tâm tư người khác.
Tiêu Kỳ đưa ta đến cửa Tây Trực.
Có lẽ hắn đã sắp xếp trước, không có lính canh.
Bên ngoài dừng một cỗ xe ngựa, đồ của ta đã được thu xếp vào trong.
Đến cuối cùng, vẫn phải nói gì đó.
"Cảm ơn ngài, Tiêu Kỳ."
Đến cuối rồi, ta cũng không giả vờ gọi "hoàng thượng" nữa.
Ta nở nụ cười nhìn hắn, nhưng hắn lại quay mặt đi.
Trong lòng ta lại nói "Ta đi trước đây", rồi quay người lên xe ngựa.
Thời tiết thay đổi quá đột ngột, tay ta lạnh đến mức run rẩy.
Cửa sổ xe mở rộng.
Ngẩng đầu nhìn ra.
Tiêu Kỳ đứng ở cửa cung uy nghiêm, cũng đang nhìn về phía này.
Mưa phùn lất phất, nhưng nét mặt hắn vẫn rõ ràng.
Trước đây khi tâng bốc hắn, có một câu thật sự đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thien-ha-cua-tieu-ky/chuong-10.html.]
Hắn thật sự rất tuấn tú.
Lúc này trong khung cảnh mưa mờ ảo, càng giống như người bước ra từ bức tranh.
Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn nhìn ta, đứng yên một lúc rồi quay lưng.
Ta cũng thu lại ánh mắt, đóng cửa sổ xe.
Khi cửa sổ đóng lại, ánh sáng cũng mờ đi.
Xung quanh trở nên tĩnh lặng.
Ta dỏng tai lên, cố nghe một chút âm thanh.
Ta muốn nghe tiếng bước chân của hắn.
Khi nghe thấy hắn rời đi, ta sẽ đi.
Nhưng chờ đợi rất lâu, không nghe thấy tiếng bước chân, ngược lại là một giọng nói thanh thoát vang lên từ sâu thẳm trong tâm trí:
"Tô Thanh Thanh, trẫm không đi nổi nữa."
23.
Sau này ta luôn nhớ mãi ngày này.
Đây là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời ta.
Ta một mình ngồi trong chiếc xe ngựa tối tăm.
Nghe thấy tiếng lòng vị đế vương kiêu hãnh mở cửa tâm trí nói với ta.
"Ta biết nàng đến từ một thế giới kỳ lạ khác.
Ta biết nàng mong muốn một đời một kiếp một đôi người.
Ta biết thân ta ở vị trí cao, không thể giữ tình riêng, lòng phải nghĩ đến thiên hạ.
Hậu cung của ta chỉ nên là công cụ cân bằng triều cục, nối dài dòng dõi.
Nhưng ta cũng là người bằng xương bằng thịt.
Ta có tình, cũng có yêu."
"Tô Thanh Thanh, ta yêu nàng."
Nước mắt ta rơi xuống.
"Ta muốn lập nàng làm hậu, không phải để diễn kịch, mà là từ tâm can."
"Tô Thanh Thanh, có thể... ở lại không?"
Ngoài cửa sổ mưa rơi lớn hơn, như kim bạc gõ vào cửa xe.
"Ta sẽ tôn trọng nàng, yêu nàng, bảo vệ nàng, ta sẽ là chỗ dựa cho nàng cả đời."
"Vua không nói chơi."
Ta cũng không biết trong đầu nghĩ gì.
Chắc cũng giống như mắt ta, đang mưa không ngừng.
"Cô nương, có thể đi được chưa?" phu xe phía trước hỏi.
Ta lại mở cửa sổ.
Tiêu Kỳ vẫn đứng đó, trong tư thế sắp bước đi.
Nhưng thực ra hắn không động đậy.
Tấm lưng thẳng trong màn mưa càng mờ nhạt.
"Cô nương, mưa càng ngày càng lớn."
Ta đóng cửa sổ, mở cửa.
Xuống xe.
Gần như ngay khi ta đặt chân xuống đất, Tiêu Kỳ quay lại.
Đôi mắt đen láy rực sáng kỳ diệu.
Hắn bước nhanh qua màn mưa, ôm chầm lấy ta.
Ta ôm lấy cổ hắn, không phân biệt được trên mặt là mưa hay nước mắt.
Hắn vuốt ve tóc ta, thì thầm bên tai:
"Đừng lo lắng, Tô Thanh Thanh."
"Trẫm, nguyện vì nàng làm hôn quân một lần."
(Hoàn chính văn)