"THIÊN HẠ" CỦA TIÊU KỲ - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-07-22 19:29:38
Lượt xem: 907
Đôi mắt cười rực rỡ của hắn chợt mất đi ánh sáng.
Hắn ngồi dậy.
Im lặng.
Ngoài cửa sổ có gió, lá cây xào xạc.
Một lúc sau, không khí lạnh dần.
Giọng hắn cũng lạnh dần:
"Ba ngày sau, ta sẽ đưa nàng ra khỏi cung."
Cho đến khi Tiêu Kỳ rời đi được một khắc, vai ta mới dần thả lỏng.
Ài.
Quả nhiên ta là một cô gái thích nói dối.
Rõ ràng là thích Tiêu Kỳ.
Thích đến mức không thể chịu nổi.
Thích đến nỗi phản ứng đầu tiên khi nhận ra là muốn rời xa.
Hắn không phải của riêng ta.
Hắn là của cả hậu cung, là của cả thiên hạ.
Nhưng tình cảm đặc biệt hiếm có này, ta muốn giữ gìn nó.
Chỉ cần ta rời đi.
Chỉ cần ta không thấy tận mắt.
Hắn sẽ mãi mãi là người đặc biệt yêu thương ta, chỉ sủng ái ta, sẵn lòng vì ta mà đứng ra chống lưng.
Thật tốt đẹp làm sao.
21.
Ngày hôm sau, từ chỗ Tiêu Kỳ lại mang đến rất nhiều phần thưởng.
Nào là trang sức, đồ trang trí, tranh chữ, đủ các loại vật phẩm mà ta có thể tưởng tượng và không thể tưởng tượng ra.
Ta cảm thấy hắn cố tình chọc tức ta.
Rõ ràng biết rằng ta không thể mang theo những thứ này, mang đi cũng không thể bán.
Hơn nữa còn chia làm nhiều đợt.
Mỗi lần mang đến đầy cả một căn phòng, các cung nhân vừa dọn dẹp xong lại đầy thêm một phòng khác.
Ta muốn ra ngoài hái ít hoa quế, thấy bận quá, liền không gọi ai đi cùng, tự mình ra khỏi Dao Quang điện.
Dù sao cả cung đều biết ta là yêu phi, chẳng ai dám đụng đến ta.
Đang giữa mùa thu vàng, ta vừa ra khỏi Dao Quang điện không xa, liền thấy hai cây hoa quế đang nở rộ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hôm qua Tiêu Kỳ nói ta suốt ngày cắm đầu vào thêu thùa, nghĩ ta đang chuẩn bị cho việc ra khỏi cung.
Thực ra không phải.
Ta muốn thêu cho hắn một cái túi thơm.
Nhưng mãi vẫn không vừa ý.
Thêu đi thêu lại nhiều cái, mới có một cái tạm được.
Hôm nay hái ít hoa quế phơi khô, có lẽ sẽ kịp làm xong túi thơm trước khi ra khỏi cung.
Ta chỉ cần một ít hoa quế thôi, không cần nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thien-ha-cua-tieu-ky/chuong-9.html.]
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn đó, không biết ai bỗng bịt miệng mũi ta.
Một mùi hương lạ xộc vào mũi, ý thức ta tắt ngấm.
Khi tỉnh lại, ta nghe thấy tiếng quát lớn: "Ngươi dám!"
"Người dám ngang nhiên bắt người trước mặt nhi thần, sao nhi thần không dám?!"
Tiêu Kỳ?
“Ai gia đã nói, là yêu phi làm loạn triều đình, ông trời cũng không thể nhìn nổi, nên đã thu hồi cô ta, liên quan gì đến ai gia?"
Thái... Thái hậu?
"Vô lý!"
"Nhưng nếu bệ hạ chiếu cố đến tình cảm mẫu tử, có thể để ai gia sống thoải mái một chút, nàng ta tự nhiên sẽ trở về."
"Cố Tuân! Bao vây Khôn Nghi Cung cho trẫm!"
Cố Tuấn, tổng lãnh binh của Cấm vệ quân?
Ta cố gắng tỉnh táo lại, nhưng trước mắt vẫn là một màu đen kịt.
Tay chân bị trói chặt, trên người không có chút sức lực.
Họng như bị ám khói, không thể phát ra tiếng.
Nhưng không sao, ta có "bàn tay vàng" mà.
"Tiêu Kỳ! Đừng phí công nữa, ta ở đây!"
Ta hét lớn trong lòng.
Tiêu Kỳ không có phản ứng gì, nhưng nghe thấy tiếng Thái hậu khóc:
"Ai gia dù không phải là mẹ ruột của hoàng thượng, nhưng đã nuôi nấng ngài trưởng thành, có bao giờ để ngài chịu khổ chút nào chưa?"
"Nhà họ Tiết bao năm nay hỗ trợ hoàng thượng ngồi vững ngai vàng, không có công lao cũng có khổ lao, ngài nhận một nữ tử nhà họ Tiết vào cung thì đã sao?"
Giọng Tiêu Kỳ lạnh lùng như ta chưa từng nghe:
"Ta không lấy mạng ai trong nhà họ Tiết, chỉ lưu đày cả nhà, là đã nể mặt Thái hậu rồi. Thái hậu muốn đưa con gái tội thần vào cung, mục đích gì tự người rõ nhất."
"Vậy thì không còn cách nào để ai gia hoàn trả nguyên vẹn yêu phi này lại rồi!"
- -- Ặc!
Không phải ta ở đây sao...
Tiêu Kỳ, ngài không nghe thấy à?
Thái hậu cười nhẹ, lại nói:
"Nghe nói đêm qua hoàng thượng còn đập nát cả điện Cần Chính vì cô ta, sáng nay còn hận không thể mang hết bảo vật trong kho riêng của mình đưa cho người ta, hành động bất thường như vậy, để ai gia xem xét kỹ lưỡng, rốt cuộc cô ta đã dùng yêu thuật gì với hoàng thượng."
"Nói khùng nói điên."
Ta nghe thấy tiếng lòng của Tiêu Kỳ.
Kèm theo đó là tiếng bước chân tiến lại: "Gọi một tiếng Tô Thanh Thanh."
"Ở đây ở đây." Ta hét trong lòng.
Khi ta được Tiêu Kỳ bế ra ngoài, liền thấy mặt Thái hậu tái nhợt.
Hệt như nhìn thấy yêu quái, tay bà run rẩy chỉ vào ta.
Ta quay đầu lại nhìn.
Bà giấu ta dưới gầm giường của bà...
"Thái hậu bị yêu quái làm kinh sợ, thần hồn khó định, từ hôm nay, đi tu tại hoàng giác tự đi!"