Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên Mệnh Hoàng Nữ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-19 11:40:18
Lượt xem: 2,076

Ta đau đớn đến ngất lịm.

Sau một canh giờ, ta từ từ mở mắt ra.

Trước mắt ta là Thẩm Chỉ Dao, bị trói chặt bằng xích sắt, giam cầm trong phòng tu luyện. Nàng vẫn mặc chiếc váy lụa màu hồng đào, nhưng khắp người đầy vết m.á.u, trông cực kỳ thê thảm. Dưới lớp áo lụa, những vết thương do bị cắn xé lộ ra rõ mồn một, khiến người ta phải kinh hãi.

Thẩm Chỉ Dao thấy ta tỉnh lại, trong mắt lóe lên một tia hy vọng, nàng run rẩy cầu cứu ta.

"Cứu ta..." Giọng nàng yếu ớt và run rẩy, "Sư tỷ, xin ngươi cứu ta..."

Đôi mắt Thẩm Chỉ Dao đầy vẻ kinh hoàng, như thể đang nhớ lại cảnh tượng địa ngục: "Quái vật, bọn chúng đều là quái vật! Chúng muốn ăn thịt ta, xin ngươi, cứu ta với, ta không muốn bị chúng cắn chec..."

Nhưng cơ thể nàng không yếu đến mức như ta tưởng. Sư tôn và các sư huynh không giec nàng ngay, mà dùng tiên thảo, linh dược để giữ lại sinh mạng của nàng, chỉ để mỗi ngày được hưởng thụ m.á.u thịt tươi mới của nàng.

Ta khó nhọc bò dậy, nhận ra vết thương ở đan điền đã lành lặn trở lại.

Cầm lấy thanh kiếm dài, ta từng bước tiến về phía những chiếc còng trói chặt Thẩm Chỉ Dao.

Nàng nhìn ta với ánh mắt đầy hy vọng, như thể đã thấy ánh sáng cứu rỗi.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, ta lạnh lùng vung kiếm, cắt đứt gân tay của nàng.

"A—" Tiếng thét đau đớn của Thẩm Chỉ Dao vang lên, nàng run rẩy đến mức răng va vào nhau.

Nàng nhìn ta bằng đôi mắt ngấn đầy nước, như không thể hiểu nổi vì sao ta lại làm vậy.

"Đau không?" Ta hỏi với giọng lạnh lùng, "Ngươi có nghĩ những người dân vô tội bị ngươi giec chec, trước khi chec, họ cũng đau đớn như vậy không?"

Một tiếng thét đau đớn nữa vang lên.

Gân chân của Thẩm Chỉ Dao cũng bị ta cắt đứt.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nàng cố gắng phản kháng, vùng vẫy nhưng vô ích.

Tiếng động từ phía chúng ta đã khiến sư tôn và các sư huynh kinh động.

Họ nhanh chóng chạy đến, thấy ta không thả Thẩm Chỉ Dao mà đang hành hạ nàng, liền thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu sư muội, ra tay nhẹ chút, đừng làm hại đến tính mạng của nàng." Đại sư huynh có vẻ nghĩ rằng ta đã đứng về phe họ.

Ta quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt huynh ấy và hỏi: "Huynh còn nhớ không, sinh thần năm ta tám tuổi, huynh đã tặng ta món quà gì?"

Huynh ấy ngẩn ra: "Sao đột nhiên muội lại hỏi chuyện đó?"

Trong giọng nói của huynh ấy lộ ra sự khó hiểu.

"Chỉ là tiện miệng hỏi thôi. Huynh còn nhớ không?" Ta tiếp tục truy vấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thien-menh-hoang-nu/chuong-7.html.]

Đại sư huynh vẫn như thường ngày, tràn đầy sự cưng chiều dành cho ta, huynh nhẹ nhàng vuốt tóc ta, mỉm cười nói: "Chỉ là vài món đồ chơi trẻ con thích thôi, sư huynh đã không còn nhớ rõ nữa."

"Vậy hôm nay, ta xin huynh một món đồ nữa, có được không?" Ta hỏi.

Đại sư huynh cười lớn: "Được, chỉ cần muội hứa không giec Thẩm Chỉ Dao, dù muội muốn gì, sư huynh cũng sẽ đáp ứng—"

Lời huynh ấy chưa dứt, thanh kiếm trong tay ta đã đ.â.m thẳng vào đan điền của huynh, xoáy mạnh một vòng.

Chỉ trong khoảnh khắc, một con trùng đen kịt bị kéo ra từ đan điền của huynh ấy.

Ta lạnh lùng nói: "Ta muốn mạng của huynh."

Huynh ấy trợn mắt, vẻ mặt đầy kinh hoàng và không cam tâm.

Ta vung kiếm, c.h.é.m đôi thân trùng, những mảnh vụn của nó rơi xuống đất vẫn còn đang co giật.

"Không—đừng mà!" Gương mặt đại sư huynh vặn vẹo vì sợ hãi. Huynh ấy phát ra một tiếng thét đau đớn, ngã ngửa ra đất, thân thể co giật dữ dội, thống khổ vô cùng.

Sư tôn và hai sư huynh còn lại đều bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi.

"Tiểu sư muội, muội... muội đang làm gì thế?!" Nhị sư huynh sắc mặt tối sầm lại, hỏi dồn dập.

Ta từ từ hướng mũi kiếm về phía huynh ấy, từng chữ từng chữ nói rõ ràng: "Ta đang báo thù cho huynh ấy."

Khi ta còn nhỏ, vừa bước chân vào tông môn, ngay cả đệ tử ngoại môn cũng khinh thường vì xuất thân thấp hèn của ta. Nhưng các sư huynh thì lại luôn tìm đủ cách để làm ta vui.

Đại sư huynh, người mà mỗi năm vào sinh thần của ta đều tặng ta chiếc trâm hoa đào do chính tay huynh ấy khắc.

Nhị sư huynh thường nắm tay ta, lén dẫn ta đến nhà bếp nhỏ để trộm điểm tâm của sư tôn.

Tam sư huynh dạy ta nhận biết chữ, luôn an ủi rằng dù không có linh lực cũng đừng lo, bùa chú do huynh ấy vẽ nhất định sẽ bảo vệ ta an toàn.

Nhưng những người đứng trước mặt ta bây giờ, không còn là họ nữa.

Sau lần trở về từ bí cảnh, ta biết rằng họ đã bị ký sinh.

Có lẽ đó là từ lần bí cảnh mở ra trước đây. Họ tưởng mình gặp được cơ duyên từ trời ban, nhưng thực chất chỉ là trứng của loại trùng đen đó.

Trứng trùng nở trong cơ thể, lớn dần lên rồi thay thế họ.

Những người thật sự là sư tôn và các sư huynh đã sớm bị những con trùng này hút cạn m.á.u thịt, chec một cách thảm thương.

Giờ đây, những kẻ trước mặt ta chỉ là những cái xác bị trùng điều khiển.

Hiện tại, sau khi vừa ăn thịt Thẩm Chỉ Dao, lũ trùng trong cơ thể bọn họ đang trong trạng thái nghỉ ngơi.

Giờ phút này, họ chẳng khác nào phàm nhân không có chút linh lực.

Đây chính là thời cơ tốt nhất để giec họ.

Loading...