THIÊN THU VẠN TUẾ - Chương 08
Cập nhật lúc: 2024-07-30 12:59:09
Lượt xem: 614
Ta nói dối là dạ dày mình không được tốt, nói lát nữa sẽ ăn mì trường thọ.
Quả nhiên mẫu thân ta rất bất mãn, nhiều lần nhấn mạnh đây là mì do tự tay bà làm, thừa dịp còn nóng mau ăn đi.
Ta liền nặn ra vài giọt nước mắt, giả bộ cảm động rồi lại cố ý nôn khan.
Rồi bảo người bưng mì trường thọ vào trong phòng, cam đoan với bà rằng mình nhất định sẽ ăn hết toàn bộ.
Vừa về đến phòng, sau khi đóng cửa lại, ta lập tức đổ hết mì trường thọ xuống.
Triệu Kiều Mân thấy thế đã thu hồi biểu cảm kia, trầm mặt xuống: “Ngụy Chiếu Tuế, rượu mời không uống thích uống rượu phạt ư!”
“Cho dù ngươi thanh tỉnh thì như thế nào, tay chân nhỏ bé thế này mà cũng đòi đánh thắng được ta sao?”
Y trở tay cầm lấy tay cầm d.a.o của ta, bay nhào tới chỗ ta, chuẩn bị đè ta lên giường.
Cùng lúc đó có một dáng người hiện lên, đứng bên cửa sổ.
Ta không kịp nghĩ nhiều, tốc độ của ta còn nhanh hơn nhiều so với Triệu Kiều Mân, một tay bắt lấy cổ tay của y, nhanh chóng nhấc chân đá lên đũng quần của y.
Đá trúng chỗ hiểm, Triệu Kiều Mân rên một tiếng, thống khổ cong người lên.
Không đợi y kịp phản ứng lại, ta lưu loát đ.â.m con d.a.o vào lòng bàn chân y, còn dùng sức xoay hai cái.
Triệu Kiều Mân cuộn tròn người, tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương.
Trước đó mẫu thân còn cố ý đuổi toàn bộ hạ nhân xung quanh đi để Triệu Kiều Mân dễ bề ra tay.
Cho nên bên này có náo loạn như nào thì cũng không thấy có người lại đây.
Y ồn ào đến mức ta đau cả đầu, bèn nhét giấy vệ sinh vào miệng y, tốt bụng nhắc nhở: “Biểu ca, có điều này ngươi không biết, ta không chỉ đứng đầu bên văn mà còn đứng đầu cả bên võ đấy.”
“Ngụy Chiếu Tuế… sao ngươi dám?” Triệu Kiều Mân vừa run rẩy vừa đe dọa: “Ta là nhi tử duy nhất của Triệu gia, mẫu thân ngươi muốn… Nếu mẫu thân ngươi biết, bà ta nhất định sẽ… g.i.ế.c ngươi!”
“Không phiền biểu ca hao tâm tổn trí, ta chắc chắn sẽ tự bảo toàn cho bản thân mình.”
Ta lột y phục trên người y ra, chậm rãi lấy con dao, khoa tay múa chân trên người y: “Ta rất muốn khắc chữ đó, khắc cái gì cho phải đây?”
“A, có rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thien-thu-van-tue/chuong-08.html.]
Ta khắc một chữ ‘dâm’ ở sau lưng y.
Sau đó cắt gân tay, cắt lưỡi y.
Làm xong những việc này, Triệu Kiều Mân đã hôn mê bất tỉnh.
Ta chuẩn bị kéo y đi.
Hiện tại y không thể nói, tay không thể viết, chỉ cần không ở trong viện của ta thì đương nhiên sẽ không liên quan gì đến ta.
Mẫu thân ta đuổi hết người đi cũng vừa hay cho ta hành sự.
Ta đang chuẩn bị hành động thì bóng người bên cửa sổ lại lắc lư một lần nữa.
Thật sự có người ở bên ngoài cửa sổ!
Hơn nữa… không phải hạ nhân trong phủ.
Ta cố trấn định, mở miệng nói vọng ra bên ngoài cửa sổ: “Xem kịch đủ chưa? Ra đây đi.”
Cửa sổ bị người đẩy ra, có người nhảy vào.
Ta nắm chặt đoản đao còn đang rỉ máu, tùy thời chuẩn bị ra tay.
Ánh trăng vừa vặn xuyên qua song cửa sổ chiếu vào, rơi xuống người kia.
Mặt mày sáng ngời, môi mỏng khẽ mím, có chút tự phụ lại trong trẻo, lạnh lùng.
Không phải Nhiếp Chính Vương thì còn là ai nữa đây.
9.
Yến Lẫm rũ mắt nhìn Triệu Kiều Mân đang hôn mê, còn ta ngửa đầu nhìn Yến Lẫm.
Không biết nên nói cái gì, ta suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn chủ động chào hỏi hắn: “Lần đầu thiến nam nhân lại bị Nhiếp Chính Vương bắt gặp. Trùng hợp ghê.”
Yến Lẫm vẫn trầm mặc như cũ, chỉ là ánh mắt dừng ở trên người ta mang theo suy tư.
Bị hắn nhìn thấy bộ dáng này, chắc là cửa hôn sự này sắp hỏng rồi.