Thiên vị nam chính dịu dàng - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-13 13:29:26
Lượt xem: 202
Trong phòng trà của ngôi nhà, tôi và anh quay lại chủ đề chính: "Anh không định lên tiếng đính chính sao?"
"Họ có tin không?"
"Mặc dù không tin, nhưng cũng phải thử xử lý truyền thông chứ?"
"Không có tiền để xử lý."
…
"Ừm… tôi có một chút tiền, dù sao chuyện này cũng do tôi mà ra…"
Anh đẩy về phía tôi một tách sơn trà, ngả người ra sau ghế, mỉm cười: "Sao, cô thật sự muốn bao nuôi tôi à?"
? Anh không thể nghiêm túc một chút sao?!
Tôi thở ra, tiếp tục khéo léo thuyết phục: "Tôi là người không thích nợ ai điều gì, dù chỉ một chút."
Anh nhại lại giọng tôi: "Tôi thì ngược lại, tôi thích người khác nợ mình. Cô cứ coi như tôi đang tích đức đi."
Ngay khi câu nói vừa dứt, một tiếng sấm lớn vang rền, rồi mưa xối xả đổ xuống. Coi bộ trời không muốn cho tôi đi.
Thôi, cả đời tôi chưa tích đức gì, có lẽ đây là quả báo của tôi.
Tôi lại thao thao bất tuyệt suốt một hồi, anh vẫn không bị lay chuyển. Cuối cùng, tôi tự làm mình mệt mỏi đến mức lăn ra giường ngủ thiếp đi.
Nửa đêm khát nước, tôi bật đèn lên và nhìn thấy ngay một con nhện khổng lồ màu sắc sặc sỡ đang giăng tơ ở đầu giường, mắt nó nhìn tôi chằm chằm. Trái tim tôi như ngừng đập, tôi hét lên rồi chạy ra ngoài, đ.â.m sầm vào Tống Nghiệp vừa mở cửa bước vào.
May
Trán tôi va vào xương quai xanh của anh, đau đến mức phải theo phản xạ ôm lấy eo anh.
Chậc, cơ thể này thật săn chắc.
Tôi không kìm lòng được mà sờ thêm một chút, chậc, cơ bụng thật hoàn hảo.
Giọng nói trầm ấm, đầy từ tính vang lên trên đầu tôi: "Sờ đủ chưa?"
Ha, ha ha. Tôi đẩy mạnh anh ra: "Anh làm gì mà không mặc áo vậy?"
Anh bước vào trong: "Cô nên thấy may mắn đi, bình thường tôi còn chẳng mặc cả quần lót khi ngủ đấy."
Nghe vậy, tôi không thể không liếc nhìn quần lót của anh.
Khụ.
Anh dùng cành cây một cách thuần thục, gom đống mạng nhện thành một đống rồi ném ra ngoài cửa sổ.
"Liệu còn có con gì kỳ lạ khác không?" Tôi vẫn có chút sợ hãi.
"Có." Anh đáp gọn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thien-vi-nam-chinh-diu-dang/chuong-4.html.]
"… Hay chúng ta nói chuyện thêm một chút nhé?"
"Vẫn chưa nói đủ à?" Anh rót cho tôi một cốc nước.
Tôi lại nhắc lại chuyện cũ: "Ừm… anh thật sự không định giải thích sao? Điều này liên quan đến sự nghiệp của anh đấy."
Anh im lặng một lát, ngắm nhìn cơn bão ngoài cửa sổ, ngón tay xoay điếu thuốc hết lần này đến lần khác.
Một tia sét nữa lóe lên, anh khẽ thở dài, dập tắt điếu thuốc: "Để viên đạn bay thêm một chút nữa đi."
Có một khoảnh khắc, tôi cảm thấy anh giống như một chiến binh lạc lõng đang phiêu bạt.
Sáng hôm sau, tôi nhìn thấy tờ giấy mà Tống Nghiệp để lại trên đầu giường: "Đừng đi, chờ tôi về." Bên cạnh là một hộp thuốc chống côn trùng chưa được mở.
Tại sao tôi phải ở lại?
Nhưng khi nhìn thấy nồi giữ nhiệt chứa đầy đồ ăn, tôi lại thay đổi sắc mặt ngay lập tức. Tuy trông anh có vẻ không nghiêm túc, nhưng không phải người xấu. Nhất là với gương mặt hoàn mỹ đó, không biết lúc nấu ăn trông sẽ quyến rũ đến mức nào?
Thôi được rồi, tôi quyết định ở lại để xem sao.
Kết quả, tôi chờ mãi đến tận đêm khuya và đã thiếp đi trên ghế sofa. Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy tiếng động lạ. Khi mở mắt ra, Tống Nghiệp đã đứng ngay trước mặt, đang giúp tôi cởi giày và chuẩn bị bế tôi lên.
Anh ta đầy mùi rượu, say đến mức lảo đảo, và cuối cùng ngã nhào lên người tôi.
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy đôi mày thanh tú gần ngay trước mặt, tim tôi bất giác đập nhanh hơn. Đáng chết, bình thường tôi đâu dễ bị hấp dẫn bởi trai đẹp như vậy!
Tống Nghiệp cau mày, khóe mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt lờ mờ như cố nhận ra điều gì, rồi bất ngờ cúi xuống. Môi tôi bị khóa lại trong tích tắc.
Khác hẳn với những lần đóng phim trước đó, lần này không có quy tắc nào cả, anh hôn loạn xạ như đang trút giận.
Tôi cố sức đẩy anh ra, nhưng bàn tay giơ lên chuẩn bị tát lại bị anh nắm chặt. Anh kéo tôi vào lòng, ôm thật chặt.
"Xin lỗi... xin lỗi."
Giọng anh đầy sự hối lỗi, mang theo sự nghẹn ngào như thể đang chìm trong nỗi đau tột cùng, và rõ ràng những lời này không phải dành cho tôi.
Tôi khẽ cựa quậy, nhưng anh lập tức siết chặt hơn, ôm chặt lấy tôi như sợ mất đi thứ gì quý giá: "Chỉ một lát thôi, Lâm Vi."
Không biết bị anh ôm bao lâu, đến khi tỉnh dậy thì tôi đã nằm trên giường, trời đã sáng.
Tống Nghiệp đang hút thuốc trong sân. Thấy tôi đi tới, anh dập tắt điếu thuốc, cười nhạt đầy xa cách, "Dậy rồi à? Ăn xong tôi đưa cô về."
Tôi cảm thấy hơi khó chịu, nhưng không biết khó chịu vì điều gì.
"Hôm qua anh bảo tôi đợi là có chuyện gì sao?"
"Có gì đâu. Tôi chỉ sợ cô bị chụp hình, khiến mọi chuyện phức tạp hơn thôi."
… Ồ, hóa ra chỉ là không muốn mọi chuyện rối tung lên hơn nữa.