Thiên vị nam chính dịu dàng - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-09-13 13:30:28
Lượt xem: 211
Sau khi về nhà, Vương Tiểu Chùy lại tiếp tục dự báo một cú "dưa" lớn khác.
Nhưng tôi chẳng còn hứng thú nữa. Tôi chỉ nghĩ, cái dưa này có lớn cỡ nào, liệu có thể to hơn cái trước không?
E rằng khó đấy.
Cho đến khi tôi nhìn thấy ba tin “bùng nổ” trên Weibo:
#Tần Trình Trình PUA người mới khiến họ tự tử# (PUA: Pick-up Artist - theo ngôn ngữ mạng của TQ thì đây là một phương thức thao túng tâm lý, khiến người ta nghi ngờ bản thân và ép buộc đến mức tự sát)
#Kim chủ đứng sau Tần Trình Trình#
#CEO của công ty Giải trí Thừa Phong Phá Lãng (đạp gió rẽ sóng) có sở thích quái dị#
Đọc kỹ từng tin, đúng là làm người ta sốc đến mức không tin nổi. Không lâu sau, cảnh sát vào cuộc điều tra, rất nhiều tin đồn đoán trên mạng đã được làm sáng tỏ. Khán giả ăn dưa đến no nê, bình luận rằng dưa này đúng là khiến người ta "bội thực".
Tôi nhắn tin cho Tống Nghiệp: "Anh có đọc tin tức không?"
Không có hồi âm.
Một tuần sau, CEO của công ty giải trí Thừa Phong Phá Lãng bị bắt giam với hàng loạt tội danh, bao gồm lạm dụng tinh thần và thể xác đối với nhân viên…
Tần Trình Trình, là cổ đông của công ty và cũng là người cùng CEO câu kết nhiều nhất, cũng bị liệt vào danh sách điều tra.
Trước đó, tin Tần Trình Trình tỏ thái độ ngôi sao, không chịu đóng cảnh hôn với Tống Nghiệp, và việc cô ta tung tin đồn về việc Tống Nghiệp bị bao nuôi cũng đã trở thành đề tài nóng trên mạng. Chỉ sau một đêm, danh tiếng của Tống Nghiệp xoay chuyển hoàn toàn, lượng người hâm mộ tăng đột biến.
Tôi gửi cho anh vài tin nhắn nữa, nhưng vẫn không có phản hồi.
Dù sao đi nữa, tin đồn trước đó đã được dẹp yên, sự nghiệp của anh chắc sẽ không bị ảnh hưởng gì. Vậy thì chúng tôi cũng chẳng còn lý do gì để liên lạc nữa.
Thế nhưng, trong lòng tôi lại dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Dẫu ngoài kia có hàng ngàn trai đẹp, danh sách bạn bè WeChat của tôi cũng không thiếu những người hấp dẫn, nhưng tôi lại chẳng còn hứng thú với ai nữa. Hình ảnh của Tống Nghiệp thỉnh thoảng cứ hiện lên trong đầu, khiến tôi cảm thấy như mình bị anh bỏ bùa mất rồi.
Quá kiêu ngạo, quá bí ẩn, và quá dễ khiến người khác có ham muốn tìm hiểu thêm về anh.
Tôi cố gắng hết sức để quay lại công việc chính mà mình yêu thích, tiếp tục với các thiết kế của mình. Nhưng vừa mới vẽ được vài bản thì điện thoại reo lên, là Tống Nghiệp gọi.
Tôi ngập ngừng nửa giây rồi nhấc máy, nhẹ ho một tiếng, "Alo."
"Tôi có một bộ phim mới, cần cô đóng thế cảnh hôn."
Gì cơ?
"Tôi không làm đâu, anh tìm người khác giỏi hơn đi."
Rụp”, anh lập tức cúp máy mà chẳng nói thêm lời nào.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng còi xe inh ỏi. Vài đồng nghiệp tò mò nhìn ra và lập tức ồn ào cả lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thien-vi-nam-chinh-diu-dang/chuong-5.html.]
"Đó không phải là Tống Nghiệp sao?!"
"Đúng rồi, là Tống Nghiệp đấy!"
...
Tống Nghiệp đang dựa lưng vào đầu xe, hờ hững nghiêng đầu một cách lười biếng, trông y hệt một công tử nhà tài phiệt vô lo vô nghĩ. Lạ thật, sao xung quanh anh lại không có paparazzi hay người hâm mộ nào nhỉ?
Tôi bước lại gần, phát hiện anh có vẻ đã thả lỏng nhiều, cả người đều toát lên vẻ lười biếng, nói là đang phơi nắng chắc cũng có người tin.
"Có chuyện gì à?" Tôi hỏi.
"Đóng thế cảnh hôn."
"Không làm."
Ngay lập tức, anh lấy ra bản hợp đồng từng ký khi tôi làm người đóng thế cảnh hôn cho bộ phim thứ hai của anh. Hai câu trong hợp đồng được đánh dấu rõ ràng: "Đóng thế cảnh hôn cho phim của Tống Nghiệp suốt đời" và "Vi phạm hợp đồng phải dùng phòng thiết kế Lâm Vi để thế chấp."
Lúc đó, tôi tự hỏi liệu thế giới này có phải điên cả rồi hay không.
Tôi quen ký hợp đồng làm diễn viên phụ rồi, khi ấy chỉ là ký đại một chữ mà thôi, nào ngờ lại có nhiều bẫy chờ tôi thế này?
Phòng thiết kế này là tâm huyết của tôi từ những ngày đại học. Nếu vì sở thích làm diễn viên phụ chỉ để ngắm trai đẹp mà đánh mất sự nghiệp, thì quá không đáng.
"Nghĩ kỹ chưa?" Anh cúi xuống nhìn tôi, mặt đầy vẻ đắc thắng như thể đã nắm chắc phần thắng.
Tôi chần chừ, không dám tưởng tượng đến ý nghĩa của từ "suốt đời."
"À thì, anh có ý định giải nghệ không?" Tôi hỏi với vẻ không chắc chắn.
"Có, đây là bộ phim cuối cùng."
Tôi ngạc nhiên đến mức sững sờ. Tôi chỉ hỏi vu vơ thôi mà, không ngờ đây lại là tác phẩm giải nghệ của anh? Không phải anh đang ở thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp sao?
"Bộ phim này là nợ ân tình, để trả ơn vị đạo diễn đã giúp tôi nổi tiếng."
"Vậy, quay xong rồi giải nghệ à?" Tôi vẫn không thể tin nổi. "Anh làm vậy để được gì chứ?"
May
"Vào giới giải trí là để giúp em gái tôi thực hiện ước mơ nổi tiếng của nó," anh hạ giọng nói, nhưng cả người lại căng thẳng hơn, "Em gái tôi chính là người bị Tần Trình Trình thao túng tâm lý (PUA) đến mức tự sát, gần đây tôi mới biết CEO của Thừa Phong Phá Lãng còn xâm hại cô ấy."
Nghe anh khó khăn kể xong, tôi mới hiểu mọi chuyện đã xảy ra gần đây. Anh chỉ bước vào làng giải trí để đòi lại công bằng cho em gái mình.
Là người ngoài cuộc nghe cũng đã thấy nghẹt thở, huống chi anh lại là anh trai ruột của cô ấy?
"Xin lỗi, tôi không phải..."
"Liệu cô có thể... cùng tôi quay bộ phim này không?" Đôi mắt anh đỏ hoe.