Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên vị nam chính dịu dàng - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-09-13 13:32:24
Lượt xem: 147

Ngày thứ hai bị giam giữ, Hàn Tranh dẫn tôi đi thử váy cưới.

Tôi nhớ hồi trung học, anh ta đã từng nói thích tôi, cho đến bây giờ, mỗi năm đều bị tôi từ chối một lần, nhưng điều đó không ngăn cản anh ta có vô số bạn gái.

“Hàn Tranh…”

Tôi gọi anh ta một tiếng, anh lập tức cười rộ lên, “Lần này em không thể trốn thoát đâu.”

Trong lúc nghỉ giữa các lần thử váy, anh ta đi dạo một vòng, rồi quay lại nhìn tôi, lắc đầu nói, “Chiếc này không hợp, tôi thích những chiếc váy táo bạo hơn, em mặc một kiểu hở hơn cho tôi xem.”

Tôi: ?

“Lấy cái này đi.” Tôi lập tức nói với nhân viên phục vụ.

“Cái này chưa thử mà? Lâm Vi, em làm sao vậy?!” Anh ta cầm chiếc váy hở hang đuổi theo tôi, “Lấy cả hai cái, đến lúc đó đổi ra mặc.”

Tôi liếc anh ta một cái, cảm thấy buồn nôn, “Cứ lấy đi, giữ lại cho tidnh nhân của anh mặc ấy, tôi không để ý đâu.”

“Lâm Vi, em có ý gì? Có thể nói chuyện tử tế không?”

Ý là tôi không muốn ở cùng anh thêm một giây nào nữa, tôi tăng tốc bước đi, tình cờ va phải Tống Nghiệp.

Đột nhiên, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác tủi thân.

Vẻ mặt anh khó chịu, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm, “Sao em không bắt máy? Studio của em không liên lạc được với em, bố mẹ em nói em không có ở nhà.”

Cảm giác tủi thân dâng lên cổ họng, tôi nghẹn ngào, “Có việc phải làm.”

“Việc gì?”

“Cô ấy đang chuẩn bị đám cưới, cô ấy sắp kết hôn,” Hàn Tranh kéo tôi sang một bên, giọng điệu không thân thiện thêm hai chữ, “với tôi.”

Tống Nghiệp nhìn Hàn Tranh vài giây, vẻ mặt lạnh nhạt, không thể hiện cảm xúc gì rõ rệt, sau đó chậm rãi chuyển ánh mắt về phía tôi, với nụ cười không thật, “Chúc hai người trăm năm hạnh phúc trước.”

...

Không phản kháng sao? Tôi đã tự hỏi mình.

Nhưng tôi không có người yêu thề c.h.ế.t không rời, không có bạn bè sẵn sàng hy sinh vì mình. Số phận của những người tôi quan tâm nhất sẽ gặp bất hạnh nếu tôi tiếp tục chống đối. Trừ khi tôi giải quyết được vấn đề của anh trai mình, trừ khi khủng hoảng ở studio được giải quyết.

Trong buổi lễ đính hôn, tiếng vỗ tay không ngừng, mọi người hò reo “hôn đi, hôn đi”.

Khi Hàn Tranh cúi xuống, theo phản xạ tôi cảm thấy buồn nôn, không thể kiềm chế được nên đã phải vào phòng vệ sinh.

Sau khi nôn xong, khi quay người lại, một bàn tay kéo tôi vào cầu thang bên cạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thien-vi-nam-chinh-diu-dang/chuong-7.html.]

Sức mạnh quen thuộc, mùi hương quen thuộc, lại là Tống Nghiệp.

Anh nhanh chóng buông tay, lười biếng dựa vào tường, không nói gì, chỉ quan sát tôi từ trên xuống dưới, rồi dừng lại ở bụng tôi.

May

Sao lại biến thái vậy?

“Anh kéo tôi qua đây làm gì?” Tôi vô thức sờ vào bụng nhỏ của mình, cũng không béo lắm mà.

“Để thông báo cho em biết, em không làm bạn diễn hôn của tôi, tôi chuẩn bị thu hồi studio của em.”

“Thu đi, tôi tặng cho anh, đừng tìm tôi đòi tiền bồi thường.”

Anh có thể thu hồi bằng cách nào? Tôi thậm chí còn không có thời gian để bàn giao.

Dù sao tôi cũng đã buông xuôi rồi.

Anh nhíu mày một chút, “Khi nào hai người sẽ làm giấy chứng nhận kết hôn?”

“Ngày 23, thứ hai tuần tới.”

Còn bốn ngày nữa. Họ thực sự đã thể hiện một cách hoàn hảo cái gọi là “tránh đêm dài lắm mộng”.

“Lâm Vi, em còn chưa nôn xong sao? Không phải em đang mang thai đấy chứ?” Tiếng Hàn Thanh vang lên trước cửa phòng vệ sinh.

Tống Nghiệp đột ngột tiến lại gần tôi vài bước, chắn lối vào cầu thang.

Cổ áo sơ mi của anh lướt qua trán tôi, thoang thoảng mùi trà nhẹ nhàng, giống như tách sơn trà mà chúng tôi uống hôm đó, thanh thanh, làm giảm cảm giác buồn nôn của tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt của anh. Anh đang nhìn tôi rất nghiêm túc, vẻ mặt không thể hiểu được, nhưng lại cố gắng như muốn nhìn thấu tôi.

Không phải anh cũng nghĩ tôi đang mang thai đấy chứ? Có vẻ như tôi đã hiểu lầm anh là biến thái.

“Lâm Vi!” Hàn Tranh mất kiên nhẫn đập cửa phòng vệ sinh.

Tôi giật mình, lùi lại hai bước, Tống Nghiệp nắm tay tôi, kéo tôi vào lòng anh.

Hơi thở nóng hổi bên tai tôi trong một giây, sau đó anh lập tức đỡ tôi đứng thẳng lên, mở cửa cầu thang, đẩy tôi ra ngoài.

“Em ra hành lang làm gì vậy?” Hàn Tranh vội vàng bước tới.

Tôi quay lại nhìn một cái, “Hít thở không khí.”

“Em sao lại nôn? Thật sự mang thai rồi à?”

“Ừ, anh sẽ là người đổ vỏ đấy, vui không?”

Loading...