Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên vị nam chính dịu dàng - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-09-13 13:34:15
Lượt xem: 73

Sau buổi lễ đính hôn, Hàn Tranh cưỡng ép tôi chuyển đến sống trong nhà của anh ta. Vì mỗi khi anh ta lại gần, tôi lại cảm thấy buồn nôn, anh ta thậm chí đã kéo tôi đến bệnh viện để kiểm tra.

Khi xác nhận tôi không có thai, anh ta mới thả lỏng, rồi lại cười một cách khiến tôi cảm thấy ghê tởm.

“Ngày đính hôn, bạn bè và người thân đều nghĩ rằng em có thai. Hay là chúng ta cứ để cho hiểu lầm này thành sự thật luôn đi.”

Nói xong, anh ta bắt đầu cởi đồ, đè tôi xuống giường.

Tôi không vội vã, nếu phải đánh nhau, tôi đã từng luyện qua. Khi anh ta bắt đầu xé quần áo của tôi, tôi dùng vài cú đ.ấ.m và đá, đẩy anh xuống giường.

Nhưng sức lực của đàn ông là một lợi thế áp đảo, không biết đã vật lộn bao nhiêu vòng, cuối cùng chỉ còn mình anh ta còn sức.

Lần cuối cùng anh ta đè tôi xuống giường, sức lực của tôi đã thực sự cạn kiệt.

Thực sự phải để anh ta muốn làm gì thì làm sao? Tôi không cam lòng.

Có lẽ nên chó cùng rứt dậu với anh thì tốt hơn.

Tôi từng nghĩ rằng còn sống là còn có hy vọng, nhưng bây giờ mới phát hiện ra đó là vì tôi chưa từng trải qua tuyệt vọng thực sự.

Tôi lại bắt đầu nôn, Hàn Tranh tức giận tát một cái vào mặt bên trái của tôi, khác với cái tát của mẹ tôi ngày hôm đó.

Giờ thì tốt rồi, cân xứng đôi bên rồi.

“Hàn Tranh, nếu anh dám động đến tôi, tôi sẽ không để anh yên.”

Tôi nghiến răng, những lời nói của tôi thật vô ích, anh ta vẫn sáp lại gần, nhìn như sắp hôn tôi, nhưng đột nhiên anh ta bị kéo lùi lại, chỉ trong nháy mắt.

Là Tống Nghiệp.

Anh đẩy Hàn Tranh xuống đất, tiếng đ.ấ.m đá vang lên. Khi tôi ngồi dậy từ trên giường, Hàn Tranh đã không còn sức để phản kháng.

Tống Nghiệp vẫn tiếp tục đánh, tôi xuống kéo anh lại, “Đánh c.h.ế.t sẽ làm bẩn tay anh.”

Anh khoác áo choàng lên người tôi, muốn ôm tôi lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thien-vi-nam-chinh-diu-dang/chuong-8.html.]

May

Mùi sơn trà nhẹ nhàng như có ma lực, khiến tôi cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều. Tôi tránh tay anh, “Tôi có thể tự đi.”

Im lặng suốt đường đi, anh nhẹ nhàng đỡ tôi, khóe mắt anh lại đỏ lên.

...Anh đúng là một người quyến rũ.

“Buổi sáng tôi chưa ăn gì, nếu không chắc chắn đã đánh ngã anh ta rồi,” tôi cố tỏ ra bình tĩnh nói, “Anh thấy vết thương trên người anh ta rồi chứ, đều là do tôi đánh đấy.”

“Lâm Vi.”

Anh chỉ nhẹ nhàng gọi tên tôi, sự uất ức không tên trào lên cổ họng, tiếp theo là nỗi sợ hãi vô tận.

Đúng vậy, lúc nãy tôi thực sự rất sợ.

“Chúng ta... đi đâu?” Tôi nhìn xe của anh, ngoài việc làm bạn diễn hôn thế, tôi không có danh phận gì để ở bên anh.

Hơn nữa, tôi thật sự có thể bỏ đi ư?

“Nếu tôi nói rằng tôi có thể giải quyết mọi thứ mà Hàn Tranh dùng để đe dọa em, em có lên xe không?” Anh đứng đối diện tôi, ánh sáng ngược chiều, như một chiến binh.

Có thể, đương nhiên là có thể.

Anh luôn có một sức hút khiến người ta cảm thấy an tâm.

Tôi không ngần ngại mở cửa xe, anh giữ lại cửa xe đang đóng, mạnh mẽ cúi người xuống hôn tôi.

Là một sự dữ dội chưa từng có trước đây.

Toàn thân của tôi vốn đã rất chật vật, giờ bị anh hôn càng thêm rối ren.

Sức lực tiêu hao từng chút một, chỉ còn lại sự tê dại ở môi kích thích các dây thần kinh trong cơ thể.

Không biết đã hôn bao lâu, chỉ thấy khi tôi nhìn mặt trời, nó đã di chuyển thêm một đoạn.

Cuối cùng anh dừng lại, ôm tôi thật chặt, giọng nói trầm khàn, “Vừa rồi làm tôi sợ quá.”

Loading...