Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiêu hủy tuổi 17 - Chương 11

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-04-06 13:03:28
Lượt xem: 909

Tiểu Trần tổng im lặng một lúc lâu.

 

Tôi giật giật khóe môi, cười khổ.

 

Bi kịch xảy ra với người khác, ít nhiều gì cũng mang theo chút chê cười, anh ấy ghét bỏ cũng là chuyện bình thường.

 

Nhưng mà, anh ấy lại chậm rãi ôm lấy tôi.

 

Tiểu Trần tổng tập thể hình và bơi lội thường xuyên, bả vai rất rộng. Khoảnh khắc anh ấy ôm lấy tôi, dường như anh ấy đã thay tôi che khuất hết thảy bóng tối.

 

Chỉ còn lại sự ấm áp trên người anh ấy.

 

Tôi hạ thấp âm lượng mà nói: “Vết sẹo trên đùi em có phải là rất khó coi hay không? Anh nói xem, em có nên đi xăm một hình xăm che sẹo hay không?”

 

Tiểu Trần tổng nhẹ nhàng nói:

 

“Nếu em thích thì cứ xăm đi, nhưng mà em sẽ rất đau đó.”

 

Tôi không nhịn được mà cong môi lên. Anh ấy lại nói tiếp:

 

“Anh cảm thấy không cần phải che, không khó coi chút nào cả.”

 

Tôi không trông cậy vào việc anh ấy có thể nói ra lời lừa tình dễ nghe nào, bởi vì Tiểu Trần tổng là một thanh niên thẳng tính EQ thấp. Bình thường, khi mấy em gái trong công ty liếc mắt đưa tình với anh ấy, anh ấy đều cảm thấy đôi mắt của người ta bị co giật, còn hỏi có phải là do người ta nhìn máy tính quá lâu nên mắt bị đơ hay không.

 

Nhưng vết thương vỡ toạc ra trong lòng tôi đột nhiên lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu như vậy nữa.

 

Tôi bỗng dưng nói:

 

“Trần Diễm, có phải là anh thích em hay không?”

 

Tôi không phải kẻ ngốc, cũng không thích chơi trò lạt mềm buộc chặt.

 

Trần Diễm đối xử rất tốt với tôi. Anh ấy thậm chí còn vì tôi mà từ chối dự án hợp tác với Tống Dữ Bạch trị giá lên đến 3000 vạn.

 

Nếu tôi cứ giả vờ như không biết thì thật sự không thể nào nói nổi.

 

Trong bóng đêm, khuôn mặt của Trần Diễm đỏ bừng lên. Cuối cùng, ngay cả phần cổ của anh ấy cũng đỏ ửng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thieu-huy-tuoi-17/chuong-11.html.]

Anh ấy trợn to mắt, đôi mắt đẹp đẽ phản chiếu gương mặt tươi cười của tôi.

 

Tôi cho rằng anh ấy sẽ phủ nhận, nào ngờ anh ấy chỉ nhìn chằm chằm tôi:

 

“Bây giờ em mới nhận ra à?”

 

Tôi không nói gì, lảng tránh ánh mắt của anh ấy:

 

“Em không muốn trì hoãn anh. Bây giờ, em thật sự không có tâm trạng để yêu đương.”

 

Tôi đã từng là một thiếu nữ mơ mộng về mối tình thời đi học.

 

Nhưng việc yêu thầm lại kết thúc theo một cách thảm khốc như vậy, khiến cho tôi thật sự sợ hãi.

 

Mấy năm nay cũng không phải là không có ai thích tôi, trong đó cũng không thiếu đàn ông tốt.

 

Tôi đã từng muốn ép chính mình phải thử, nhưng lúc nào cũng không thể chịu đựng mà lùi bước khi chỉ còn một bước cuối cùng.

 

Tôi không thể khống chế được mà sợ đàn ông, vẫn luôn giữ khoảng cách với những người khác phái xung quanh như một thói quen.

 

Nhiều năm trôi qua, chỉ có khi tiếp xúc với Trần Diễm là tôi có thể chịu đựng được.

 

Nhưng cũng chỉ có vậy.

 

Tôi thật sự sợ hãi.

 

Trần Diễm thoạt nhìn có chút thất vọng, nhưng anh ấy vẫn nở nụ cười.

 

“Anh hiểu, anh có thể chờ em.”

 

“Kiều Ngôn, chỉ cần em đừng đẩy anh ra là được, còn lại anh không ép buộc em.”

 

Tôi sửng sốt.

 

Điều kiện của Trần Diễm rất tốt.

 

Gia thế và bề ngoài không thua gì Tống Dữ Bạch, tuy có chút thẳng tính nhưng vẫn được rất nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ.

 

Trong lòng tôi bỗng dấy lên một cảm xúc khó tả, trái tim như được lấp đầy.

Loading...