Thiêu hủy tuổi 17 - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-04-06 13:03:54
Lượt xem: 619
Đúng lúc này, Tống Dữ Bạch tìm đến đây.
Vừa nhìn thấy tôi, cậu ấy đã sốt ruột giải thích;
“Kiều Ngôn, tớ thật sự không biết hôm nay cô ta sẽ đến đây.”
“Cậu —”
Cậu ấy còn chưa kịp nói dứt lời.
Trần Diễm đã hung hăng giáng cho cậu ta một cú đ.ấ.m lên mặt!
Anh ấy không lừa tôi, anh ấy thật sự giúp tôi đánh Tống Dữ Bạch!
Tôi không biết lực tay của Trần Diễm mạnh như thế nào, nhưng lúc tập thể hình trong công ty, tôi thường xuyên nghe thấy các chàng bot trong công ty thảo luận về anh ấy, kinh ngạc cảm thán anh ấy có thể nằm xuống đẩy tạ nặng bao nhiêu kilogram.
Tống Dữ Bạch lảo đảo suýt ngã, m.á.u tươi tràn ra từ khóe môi.
Mặt Trần Diễm trầm xuống, vừa kinh ngạc lại vừa xem thường:
“Cậu còn dám đến tìm cô ấy à!”
Sắc mặt của Tống Dữ Bạch cũng trầm xuống, lạnh lùng lau vết m.á.u trên khóe môi:
“Đây là chuyện giữa tôi và Kiều Ngôn, không liên quan đến anh.”
Trần Diễm xắn tay áo lên, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, vẻ mặt vừa hung dữ vừa khinh miệt:
“Cậu quấy rối bạn gái tôi mà còn nói là không liên quan đến tôi à!”
“Cút nhanh lên, con mẹ nó, cậu mà còn dám đến tìm Kiều Ngôn nữa, tôi gặp lần nào thì sẽ đánh cậu lần đó!”
Tôi đứng ngây ra, sau đó hoàn hồn lại, cũng không phản bác câu nói của Trần Diễm.
Tống Dữ Bạch ngẩn người, nhìn về phía tôi bằng ánh mắt khó tin:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thieu-huy-tuoi-17/chuong-12.html.]
“Bạn trai?”
“Kiều Ngôn, cậu yêu anh ta?”
“Đúng vậy.” Tôi ôm lấy cánh tay của Trần Viêm, vừa thở dài vừa nói:
“Tống Dữ Bạch, tôi không hiếm lạ lời xin lỗi của cậu, cũng không cần cậu bồi thường. Cậu đi đi.”
Mặt Tống Dữ Bạch ngay lập tức trắng bệch.
Cổ họng cậu ấy nghẹn ngào, bất chấp việc Trần Diễm còn đang đứng đây mà bước lên một bước, đôi mắt đỏ au:
“Kiều Ngôn, tớ thật sự hối hận.”
“Tớ cầu xin cậu, cậu không biết mấy năm nay tớ đã sống như thế nào đâu.”
“Xin cậu đừng như vậy mà, cho tớ một cơ hội, cậu muốn gì cũng được, tớ khó khăn lắm mới gặp lại cậu một lần…… Tớ đã tìm cậu suốt 10 năm rồi!”
Tiểu Trần tổng trợn mắt: “Hừ! Tôi nóng tính lắm đó, cậu vẫn muốn ăn đ.ấ.m đúng không?!”
Tôi ngăn cản anh ấy, nhìn Tống Dữ Bạch, nghiêm túc mà nói:
“Chuyện năm đó, tôi không trách cậu, cũng không cần cậu bồi thường cho tôi cái gì.”
“Nhưng mà, Tống Dữ Bạch, tôi thật sự không muốn nhìn thấy cậu nữa.”
“Nếu cậu thật sự cảm thấy có lỗi với tôi, vậy thì từ nay về sau, cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Bước chân của Tống Dữ Bạch loạng choạng như sắp té ngã, khuôn mặt hiện lên sự tuyệt vọng sâu sắc.
Cậu ấy bỗng nở một nụ cười như đang khóc:
“Được.”
“Nếu đây là nguyện vọng của cậu thì tớ đồng ý.”