Thợ Trang Điểm Đ.ổ.i Đ.ầ.u - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-04-21 10:57:41
Lượt xem: 129
Tường nhà wechat của Thư Hàm:
5/11/2022 15:26 [Thẩm Tùng lấy mất cuốn nhật ký của tôi rồi. Anh ấy không cho tôi viết những thứ này, dễ suy nghĩ lung tung. Vậy thì tôi sẽ chặn anh ấy xem trang cá nhân của tôi, để tôi viết nhật ký trên đây vậy.]
5/11/2022 23:58 [Suy nghĩ cũng đã lâu, có phải bản thân tôi đã sai rồi không? Tại sao tôi phải vì yêu Thẩm Tùng mà nghi ngờ, phủ nhận bản thân mình cơ chứ? Trước tiên tôi phải tự yêu bản thân mới đúng kia mà?]
6/11/2022 6:41 [Tôi đã quyết định rồi, hôm nay tôi phải nói với Thẩm Tùng, tôi không muốn đổi đầu nữa, tôi phải chấp nhận khuôn mặt của chính mình, phải chấp nhận mọi thứ của bản thân!]
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
6/11/2022 22:38 [Hôm nay tôi và Thẩm Tùng đã cãi nhau một trận rất lớn, anh ấy đã động tay đánh tôi. Tôi muốn bỏ đi, anh ấy lại cầu xin tôi, nói là muốn tốt cho tôi, nói tôi không muốn đổi đầu thì không đổi nữa, chỉ cần tôi thấy vui là được. Tôi cũng không biết có còn nên tin anh ấy hay không nữa.]
8/11/2022 11:23 [Tôi muốn trả tiền lại cho chủ tiệm mà tôi đã trộm phấn bột, nhưng tôi lại phát hiện ra Thẩm Tùng lấy hết toàn bộ số tiền mà tôi dành dụm đi cờ b.ạ.c hết rồi, Tôi chỉ đành nói xin lỗi với chị ấy, đợi đến khi tôi để dành đủ tiền sẽ trả cho chị ấy ngay.]
10/11/2022 17:16 [Thẩm Tùng lại bắt đầu trách móc mũi tôi không đủ cao, tôi đã quyết định rời khỏi nơi đây rồi.]
12/11/2022 14:24 [Tạm biệt nhé, Vân Thành. Tạm biệt nhé, Thẩm Tùng.] Bài đăng cuối cùng còn kèm theo hai tấm hình.
Một tấm là chiếc vali màu hồng khi nãy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tho-trang-diem-doi-dau/chuong-12.html.]
Tấm kia chính là ánh mặt trời chói chang, phía trên còn chèn thêm vài chữ:
[Yêu bản thân, yêu cả cuộc sống mới.]
......
Trầm mặc một hồi lâu, chị Phương lấy điện thoại ra gọi cho một người bạn ở trạm xe để lấy đoạn ghi hình ngày hôm đó.
……
Trong đoạn ghi hình hiển thị, Thư Hàm đang kéo theo chiếc vali to đùng, tuy ốm yếu nhưng lại bước từng bước thật kiên định.
Tim chúng tôi như ngừng đập dõi theo cô ấy đợi xe, nhìn theo cô ấy kéo vali xếp hàng.
Cho dù đã biết được kết cục, nhưng trong lòng tôi vẫn giật thót, tôi hy vọng cô ấy có thể thành công ngồi lên chiếc xe đó biết bao nhiêu.
Sắp đến giờ vào trạm thì có một bóng người đội nón từ trong góc đi ra, đưa tay nắm tóc cô ấy kéo về phía sau.
Chính là Thẩm Tùng!!!