THÔI ĐÀN - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-10-05 11:15:04
Lượt xem: 650
Tư thế này như muốn ôm trọn ta vào lòng.
Ta quay mặt lại, lấy khăn lau mồ hôi lấm tấm trên trán chàng:
"Tạ Lê chắc chắn sẽ phát điên."
Thôi Đàn cúi xuống, hơi thở phả lên tai ta, thì thầm:
"Yên tâm, nàng ta tự lo còn không xong, những ngày tốt đẹp của nàng ta đã đến hồi kết rồi."
Rất nhanh sau đó, ta đã hiểu được ý của chàng.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, một sự kiện chấn động triều đình đã xảy ra.
Tạ Quý phi bị phát hiện mưu hại hoàng tự, bị giam vào lãnh cung.
Tạ quốc công quỳ trước điện Kim Loan, cởi áo bào tạ tội, nước mắt giàn giụa.
Hoàng thượng nổi giận, tước bỏ toàn bộ tước vị của Tạ gia.
Điều đó có nghĩa là, Tạ Lăng không còn là Tiểu công gia nữa.
Tạ Lê ở lãnh cung không cam lòng chịu chết, gây náo loạn đòi gặp ta.
Hoàng thượng đã cho phép.
Ta bước vào đình viện hoang tàn, cỏ dại mọc um tùm.
Bụi bặm phủ đầy lên những chiếc ghế gãy nát, Tạ Lê đang ngồi đó với gương mặt tiều tụy và tàn tạ.
Để đảm bảo an toàn cho ta, tay chân của nàng ta đều bị buộc chặt vào ghế bằng dây thừng thô ráp.
Thấy ta đến, đôi mắt đỏ ngầu vì mất ngủ của nàng ta tóe lên sự oán hận.
Thật ra, ta không hiểu.
Tại sao yêu một người lại nhất định phải biến thành lòng thù hận đối với một người khác?
Qua tấm rèm rách nát, Tạ Lê không cam lòng nhìn về phía sau ta.
Ta biết nàng ta đang mong đợi Thôi Đàn sẽ đến gặp mình.
Tuy nhiên, nàng ta đã thất vọng, chẳng thấy ai cả.
Nàng ta khẽ thở dài:
"Mỗi khoảnh khắc sau khi tiến cung, mỗi đêm bên cạnh Hoàng thượng đã qua tuổi ngũ tuần, đều khiến ta ghê tởm.”
"Ngươi đã được hòa ly như mong muốn, chắc hẳn ngươi rất đắc ý?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thoi-dan/chuong-13.html.]
"Nếu biết trước thế này, ngay đêm đầu tiên ngươi bước vào Tạ phủ, ta đã nên siết cổ ngươi đến chết."
Ta đứng cách nàng ta một trượng, cẩn thận giữ khoảng cách:
"Ngươi gọi ta đến, chẳng lẽ chỉ để ôn chuyện cũ thôi sao?"
Tạ Lê không quan tâm đến ta, vẫn tiếp tục tự nói:
"Thật ghen tị với ngươi, Tiết Khấu, tại sao số ngươi lại tốt như vậy? Thôi lang thích ngươi, ngay cả đệ đệ ta cũng thích ngươi."
Nàng ta bật cười lạnh lùng:
"Hôm đó, ta chỉ nghĩ đơn giản là tìm vài tên cướp để ngươi mất đi sự trong sạch. Đáng tiếc, đệ đệ ngốc nghếch của ta lại si mê ngươi, còn đi cầu xin thánh chỉ ban hôn."
“Nhưng thế thì đã sao? Khi Bùi Chỉ xuất hiện, lòng hắn vẫn d.a.o động, nam nhân đều như thế cả."
Ta ghê tởm nhíu mày, đứng dậy bước thẳng ra ngoài:
"Ta không hứng thú nghe những lời độc địa của ngươi."
Tạ Lê gấp gáp, cố gắng ngẩng cổ lên hét lớn:
"Vậy Thôi Đàn thì sao? Ngươi có chắc hắn không mang chút hiềm khích nào với ngươi?"
Bước chân ta bỗng dừng lại, sững sờ.
Tạ Lê thấy vậy, đắc ý tiếp tục tấn công:
"Ngươi biết ta đã viết gì trong bức thư năm đó không?"
Giọng nói khàn khàn của nàng ta bật lên tiếng cười điên cuồng:
"Ta đã dùng nét chữ giống hệt ngươi, viết rằng hắn là nhi tử của tội thần, đừng mơ tưởng kết thân với ta, ngay cả tư cách quỳ xuống xách giày cho ta cũng không có."
Lưng ta cứng đờ, tay siết chặt thành nắm đấm, khẽ run lên.
Trong ánh mắt Tạ Lê, vừa có vẻ ngây thơ của thiếu nữ, vừa chứa đựng sự độc ác như rắn rết.
Nàng ta hưng phấn nâng cao giọng:
"Ta còn viết, cầu xin hắn nhất định phải c.h.ế.t ở Bắc Cương. Sự tồn tại của hắn là một nỗi nhục nhã không thể xóa bỏ, hẹn ước với hắn là điều ta ghê tởm nhất trong đời..."
Ta phẫn nộ hét lên:
"Đủ rồi! Ngươi câm miệng ngay!"
Tạ Lê mở to cái miệng đỏ như máu, trông như một yêu quái mê hoặc lòng người:
"Ngươi đã sinh con cho người khác, thân thể tàn phai, cộng thêm oán hận cũ, ngươi lấy gì để đảm bảo Thôi Đàn sẽ mãi mãi không thay lòng?"