THÔI ĐÀN - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-10-05 11:15:35
Lượt xem: 647
Ta dần lấy lại bình tĩnh, nhìn nàng ta với ánh mắt thản nhiên:
"Đó là chuyện giữa ta và hắn, không liên quan đến ngươi."
Như thể bị sự bình tĩnh của ta kích động, Tạ Lê như kẻ mất trí, điên cuồng gào thét:
"Dựa vào cái gì! Gia thế của ta hơn ngươi trăm bậc, nhan sắc cũng không kém ngươi, dựa vào đâu mà hắn thà bị lưu đày cũng không chịu cưới ta! Tại sao bao năm qua hắn vẫn luôn nhớ đến ngươi!”
“Ta đã nhục mạ hắn trong thư, vậy mà mỗi tháng hắn vẫn lén trở về kinh chỉ để nhìn ngươi một lần, dựa vào đâu chứ? Tiết Khấu, ngươi có tài đức gì chứ, ngươi nói ta nghe, ngươi dựa vào đâu?"
Một bàn tay mảnh khảnh như đôi đũa ngọc vén rèm lên.
"Dựa vào việc nàng là chính nàng."
Thôi Đàn nâng mí mắt, ánh nhìn lạnh lùng quét qua.
Đôi mắt của Tạ Lê như đông cứng lại.
Nàng ta tham lam nhìn chằm chằm vào gương mặt chàng, cổ họng phát ra tiếng khò khè.
Thôi Đàn tỏ vẻ chán ghét, quay mặt đi tránh ánh nhìn của nàng ta, rồi nắm lấy tay ta và kéo ra ngoài:
"Việc của ta và phu nhân không cần nương nương bận tâm. Mau chóng lên đường đi thôi."
Các thái giám lập tức vây quanh.
Ta nghe tiếng Tạ Lê gào thét gọi tên chàng.
Sau đó là tiếng ghế bị đá đổ, kèm theo những lời nguyền rủa khản đặc và tiếng giãy giụa thê lương.
Thôi Đàn đưa tay lên che tai ta lại:
"Đừng để những lời lẽ đó làm bẩn tai nàng, Tiết Khấu."
Ta nhẹ nhàng gỡ tay chàng xuống, đan mười ngón tay vào tay chàng:
"Chàng gọi ta là phu nhân một lần nữa đi."
Thôi Đàn đưa ta lên xe ngựa, ta nắm lấy cổ tay chàng và kéo chàng vào trong.
Giống như nhiều năm trước khi chúng ta chèo thuyền trên hồ, chàng cứ khăng khăng đọc sách, ta liền lôi chàng vào thuyền nhỏ.
Ánh mắt chàng thoáng hiện lên nụ cười, còn cổ họng ta khẽ khô lại:
"Chàng có tin không? Lá thư chàng nhận được ở Bắc Cương năm đó không phải do ta viết."
Chàng nằm xuống, không chút để tâm:
"Ta chưa bao giờ không tin nàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thoi-dan/chuong-14.html.]
Phải rồi, chàng thông minh như vậy mà.
Thôi Đàn kéo ta tựa vào vai chàng:
"Tiết Khấu, nàng đối với ta là báu vật mất rồi lại tìm thấy."
Ta cố kìm nước mắt, bình thản tựa vào người chàng.
Năm đó, phụ thân chàng chịu oan c.h.ế.t trong ngục, còn mẫu thân lại tự sát bằng cách nuốt vàng. Họ đều đã không còn nữa.
Phụ mẫu ta đã xây cho họ một ngôi mộ ở trên núi.
Thôi Đàn đưa ta lên núi để thắp hương cho họ.
Ngày chàng khởi hành trở lại Mạc Bắc, ta đã theo chàng đi suốt dọc đường.
Thế gian rộng lớn, ta muốn cùng chàng ngắm nhìn một khung cảnh khác.
Trong thư phòng của chàng ở Mạc Bắc, ta tình cờ phát hiện ra lá thư hồi âm năm đó, được đặt cùng với lá thư của Tạ Lê.
Thì ra chàng không thông minh như ta tưởng.
Năm năm đã trôi qua, lá thư ấy đã cũ kỹ và ngả vàng.
Nước mắt đã khô cạn.
Những vết mực nhòe ra tiết lộ dấu vết của những giọt lệ.
"Chỉ cần nàng sống suôn sẻ, không bệnh không tai ương, đó chính là nguyện vọng duy nhất của ta."
Nhiều năm trước, khi cả hai nhà chúng ta chưa tiến kinh.
Vào một mùa mưa dầm, chàng đã đội mưa cầu cho ta một lá bùa bình an.
Ta từng hứa với chàng về nguyện vọng ấy.
Giờ đây, nó như tiếng chuông vọng giữa trán ta, vang dội mãi không thôi.
Về lá thư độc ác kia, ta không biết chàng đã viết nó trong tâm trạng gì.
Ta từng nghĩ đó là một lời đáp tuyệt tình, nhưng cuối cùng, nó vẫn chứa đựng sự chân thành của chàng.
Ta lại tìm đến tiểu tư thân cận của Thôi Đàn để hỏi rõ sự tình.
Chỉ khi ấy, ta mới biết, trong suốt năm năm qua, chàng chưa bao giờ rời xa ta, dù ta không thể nhìn thấy.
Những lời Tạ Lê nói về việc Thôi Đàn thường trở về kinh thành để gặp ta là sự thật.
Ngày ta thành hôn, chàng đã trà trộn vào đám đông.