THỬ LÒNG BẠN GÁI - Chương 02
Cập nhật lúc: 2024-08-17 12:30:55
Lượt xem: 870
2.
Thấy không khí trở nên căng thẳng, có người lên tiếng an ủi: “Thật ra anh cũng đừng để ý làm gì, dù sao người đàn ông cô ấy thích đã sớm chết, cũng không uy h.i.ế.p được anh mà.”
“Thật sao?” Đáy mắt Giang Hạ Dã không còn sự ấm áp nữa: “Thật ra tao cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Tô Niệm có thật sự yêu tao hay không.”
“Anh à, anh có ý gì vậy?”
Có người hỏi hắn.
Ánh đèn dần tắt khiến khuôn mặt của Giang Hạ Dã ẩn trong bóng tối.
Tôi lại nghe được giọng nói của hắn vô cùng rõ ràng, ẩn sâu trong đó còn mang theo sự không cam lòng:
“Thế nên tao muốn giả c.h.ế.t thử xem cô ấy có yêu tao không, xem cô ấy có dám tự sát vì tao không.”
Tôi cầm bình đựng sao đứng ở cửa, nghe hắn nói những lời này mà dưới chân lại nặng như đổ chì.
Thì ra Giang Hạ Dã vẫn cho rằng tôi coi hắn là kẻ thế thân.
Thậm chí còn vạch trần vết sẹo của tôi, muốn thử xem tôi có dám tự sát vì hắn hay không.
Trái tim như bị dây leo quấn quanh, lặng lẽ siết chặt đến mức tôi đau đớn vô cùng.
3.
Tôi đột nhiên nhớ tới ngày đó khi tôi chống đỡ không nổi nhảy xuống biển, được hắn cứu về.
Hắn không khuyên tôi đi về phía trước như mọi người.
Mà nói cho tôi biết, nếu quả thật không bỏ xuống được thì cứ đặt nỗi đau ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng.
Lãng quên là việc không cần thiết để đón nhận cuộc sống mới.
Chỉ cần đi qua mỗi ngày là có thể đi tới điểm cuối cùng mà mình muốn.
Sau đó hắn xuất hiện trong cuộc sống của tôi, cho dù tôi không để ý tới hắn thì hắn cũng cam tâm tình nguyện ở cùng tôi.
Sau đó đột nhiên có một ngày, có một chùm ánh sáng chiếu đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thu-long-ban-gai/chuong-02.html.]
Tôi đưa tay chạm vào ánh mặt trời, nỗi niềm tích tụ trong lòng chậm rãi mở ra.
Đó là năm thứ ba chúng tôi biết nhau.
Sau đó còn phát sinh rất nhiều chuyện, sự kiên định của hắn khiến tôi bắt đầu tiếp nhận hắn.
Đến năm thứ năm, trước khi chấp nhận lời tỏ tình của hắn, tôi đến nghĩa trang thăm Kỳ Tự, nói với anh rằng tôi sẽ đi về phía trước, sau này sẽ không đến nữa.
Nhưng bây giờ xem ra, cho tới bây giờ Giang Hạ Dã chưa từng tin tưởng tôi.
4.
Có người đưa cho hắn một ly rượu: “Nói thật thì em cảm thấy kế hoạch này có chút mạo hiểm, lỡ như bị vạch trần thì sao?”
“Sau khi vạch trần thì mọi chuyện sẽ như thế nào?”
“Lỡ như bệnh trầm cảm của cô ấy lại tái phát, chẳng lẽ anh muốn đi chữa bệnh với cô ấy sao? Anh rảnh đến vậy ư?”
“Rồi nếu như cô ấy thật sự tự sát vì anh, lỡ như anh không cứu được thì anh có đau lòng không?”
“Đau lòng chứ.” Giang Hạ Dã chậm rãi uống một ngụm rượu, khóe miệng lại mang theo nụ cười: “Nhưng mày yên tâm đi, nếu có thể chứng minh tình yêu của cô ấy thì tao cảm thấy Tô Niệm sẽ không oán hận gì đâu.”
Dừng lại một chút, hắn tiếp tục: “Để tất cả mọi người đều biết việc cô ấy yêu tao đến mức sẵn sàng tự sát, vậy thì từ giờ trở đi cô ấy chỉ có thể đi theo tao mà thôi, còn ai trong giới muốn cô ấy nữa?”
Hắn mím môi, mỉm cười: “Cho dù thật sự không cứu được, tao cũng sẽ nhớ cô ấy suốt cả đời.”
5.
Tôi đứng ngoài cửa, giống như bị một chậu nước lạnh dội từ đỉnh đầu xuống, cả người run rẩy.
Trái tim cũng lạnh lẽo vô cùng.
Những lời nói đó giống như một cái búa đánh vào lồng ngực, tôi phải bám chặt vách tường mới miễn cưỡng chống đỡ thân thể.
Hóa ra không phải ung thư giai đoạn cuối.
Thì ra chỉ là muốn thăm dò.
Cho dù tôi có trầm cảm hay không, cho dù tôi có c.h.ế.t thật hay không.