THỬ LÒNG BẠN GÁI - Chương 06
Cập nhật lúc: 2024-08-17 12:34:44
Lượt xem: 1,669
Nhưng không sao cả, tôi đã đăng ký tài khoản trên mạng xã hội, bắt đầu ghi chép cuộc sống chống chọi căn bệnh ung thư của tôi với bạn trai hàng ngày.
[Ngày đầu tiên điều trị ung thư gan, bác sĩ nói căn bệnh này không thể cứu chữa được, nhưng anh ấy còn trẻ như vậy, vì sao ông trời lại bất công với anh ấy như thế. Thà rằng tôi bị căn bệnh đó còn hơn.]
Ảnh chụp là ảnh Giang Hạ Dã mặc quần áo bệnh nhân, không lộ mặt nằm trong bệnh viện.
11.
Tôi ở cùng hắn một ngày trong bệnh viện, khi đồng hồ chỉ đúng 6 giờ chiều, điện thoại di động của hắn rung lên không ngừng.
Tôi ở một bên, vẽ hình dáng hắn.
Sau khi tôi vẽ xong, rốt cuộc Giang Hạ Dã cũng mở miệng: “Niệm Niệm, em ở bên anh một ngày cũng mệt rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Tôi cất máy tính bảng đi, mỉm cười: “Em không mệt.”
Hắn cầm tay tôi: “Anh sợ em vất vả.”
“Không vất vả.”
Trên mặt Giang Hạ Dã xuất hiện sự nôn nóng.
Ngay cả hắn cũng không phát giác rằng lực đạo trên tay tôi đã tăng thêm một chút, đầu ngón tay cũng trắng bệch cả đi.
Tôi giả vờ không nhìn thấy, đưa bức tranh trước mặt hắn: “Anh xem có giống không?”
Nếu như là dĩ vãng, có lẽ hắn sẽ nói một hai câu.
Hôm nay, hắn vừa cầm điện thoại di động xem tin nhắn không ngừng gửi đến, vừa xem tranh của tôi.
Trả lời qua loa có lệ: “Niệm Niệm vẽ rất đẹp.”
Nhưng rất nhanh, ánh mắt đã dời đi.
Tôi thầm đếm trong lòng.
Một, hai
Khi đếm đến ba, hắn nâng mặt tôi lên: “Niệm Niệm, em mau về nhà đi, anh đã thuê hộ lý chăm sóc rồi. Chống chọi với ung thư là cuộc chiến lâu dài, em không nên để cơ thể mệt mỏi ngay từ ngày đầu tiên được.”
Là muốn tôi về sớm một chút.
Thì anh mới hẹn hò được sao?
Tôi gật đầu: “Được, vậy em về nhà trước, anh nghỉ ngơi sớm một chút. Nếu không thoải mái thì gọi em tới nhé.”
“Để anh gọi tài xế tiễn em về.”
Hắn nhanh chóng lấy điện thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thu-long-ban-gai/chuong-06.html.]
Sự sốt ruột trong mắt sắp tràn ra rồi.
Tôi lắc đầu: “Không cần, em tự về được.”
Đóng cửa lại, tôi thấy Giang Hạ Dã nhanh chóng cởi quần áo bệnh nhân ra.
Lúc đi ra, hắn đã thay xong trang phục.
Tôi len lén đi theo phía sau hắn đến quốc lộ Bàn Sơn vùng ngoại ô.
Sau khi hắn xuống xe, Hứa Thần Hi thét chói tai chạy tới nhảy lên người hắn.
Mà hắn vững vàng tiếp được cô ta, ôm chặt eo cô ta.
Một đám bạn bè ở bên cạnh huýt sáo, bọn họ nở nụ cười rạng rỡ, xinh đẹp.
Mà trái tim của tôi như bị người ta lăng trì, như có hàng ngàn mũi tên xuyên qua tim.
Tôi nhấn nút chụp rồi rời đi.
12.
Một đoạn thời gian sau, Giang Hạ Dã đều tìm đủ loại lý do để đi ra ngoài.
Tôi nhìn cô ta ngồi sau xe máy ôm chặt eo hắn, vươn tay lắc lư trong gió.
Tôi thấy bọn họ cùng đi leo núi, hắn đi phía sau quan tâm nhìn cô ta, nâng đỡ cô ta.
Nhìn họ đi nhảy bungee cùng nhau, hắn ôm chặt lấy cô ta trong khi cô ta nở nụ cười vui vẻ trong vòng tay hắn.
Cũng nhìn bọn họ tùy ý vui chơi trong công viên trò chơi, chụp rất nhiều ảnh.
Đến khi chùm pháo hoa nổ tung trên bầu trời, bọn họ không nhịn được nữa, trao cho nhau nụ hôn nồng nhiệt.
Tôi cảm thấy như có một sợi dây thừng siết chặt trái tim tôi, quấn chặt lấy, hít thở không thông.
Mỗi một lần.
Hắn sẽ gửi tin nhắn cho tôi: [Niệm Niệm, cảm ơn em đã ở bên cạnh anh, anh thật sự rất yêu em.]
Nhưng sau đó.
Hắn nói yêu tôi trong khi đang ôm hôn một cô gái khác,
Cũng bởi vì có sự đối lập.
Cô gái nhỏ luôn ở bên cạnh hắn đột nhiên rời khỏi hắn.
Hắn bắt đầu hoài niệm.