Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thứ Nữ Xấu Xí - Chương 13 + 14.1

Cập nhật lúc: 2024-06-23 09:18:57
Lượt xem: 7,190

Chương 13: Nỗi đau mất người thân

 

Những ngày tháng ở nhà họ Tống, trôi qua thật vui vẻ và tự do.

 

Người duy nhất khiến ta lo lắng là Tiểu Thúy, ta đã nhờ người gửi thư cho tỷ tỷ, nhưng đều như đá chìm đáy biển.

 

Ngày thứ hai sau khi tỷ tỷ sinh con, ta nghe được tin Tiểu Thúy qua đời.

 

Là nghe lén nha hoàn nói chuyện phiếm, nói là tối hôm qua Quốc công phủ vui mừng chào đón tiểu công tử, có một nha hoàn vì phạm lỗi bị đánh đến chết, sau đó bị quấn trong chiếu rơm vứt ra ngoài, sáng sớm hôm nay phát hiện ra thì đã tắt thở rồi.

 

Ta chạy đến nha môn, nhận dạng thi thể, chôn cất Tiểu Thúy.

 

Nàng ấy là người thân duy nhất của ta trên thế giới này.

 

Mới mười sáu tuổi, còn chưa được sống một ngày yên ổn, đã c.h.ế.t oan uổng như vậy.

 

Ta thề, nhất định sẽ khiến cho những kẻ đó phải trả giá.

 

Nhưng ta chỉ là một nữ nhi bình thường, làm sao có thể đấu lại bọn họ đây?

 

"Gió lớn, về nhà thôi."

 

Tống Ngọc khoác áo choàng cho ta, ôm ta vào lòng.

 

Nước mắt ta thấm ướt vạt áo chàng: "Tống Ngọc, chàng nói xem tại sao người tốt lại không được báo đáp?"

 

"Nương tử, người tốt sẽ được báo đáp. Nàng đang mang thai, không thể quá đau buồn. Những kẻ đó, chúng ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ."

 

Ta ngẩng đầu nhìn chàng, ánh mắt kiên định: "Chàng đã từng nói chỉ muốn giống như phụ thân, làm một tiên sinh dạy học, vậy bây giờ thì sao? Có thể đi thi khoa cử, xem như là giúp ta..."

 

Tống Ngọc nâng cằm ta lên: "Đương nhiên là có thể, không chỉ là để báo thù cho Tiểu Thúy, còn phải khiến cho người nhà họ Giang, đều phải trả giá."

 

Ta đã rất lâu rồi không nghe thấy ai nhắc đến Giang phủ.

 

Quả thật, là vì mẫu thân, Tiểu Thúy mới có thể c.h.ế.t thảm như vậy.

 

Bọn họ không trả giá, lòng ta khó yên.

 

Tống Ngọc bình thường ở bên cạnh ta, chỉ thảo luận chuyện học hành, chúng ta giống như bạn học, cùng nhau đốc thúc đối phương.

 

Đáng tiếc, vì ta là nữ nhi, không thể thi khoa cử, không thể dựa vào chính mình để làm quan xoay chuyển vận mệnh.

 

Đêm đó, ta ngủ không ngon giấc, nhắm mắt là nhìn thấy t.h.i t.h.ể đầy m.á.u của Tiểu Thúy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thu-nu-xau-xi/chuong-13-14-1.html.]

Tống Ngọc ôm ta rất chặt, nhẹ giọng an ủi: "Chuyện của nàng, chính là chuyện của ta, nương tử, chúng ta cùng nhau cố gắng."

 

Từ ngày đó trở đi, ta và Tống Ngọc càng thêm chăm chỉ đọc sách.

 

Cho dù bụng ngày càng lớn, ta cũng chưa từng lười biếng.

 

Mục tiêu của chúng ta chỉ có một, đó là để chàng thi đậu, bước vào triều đình làm quan.

 

Chương 14: Niềm vui làm mẹ, kế hoạch báo thù

 

Một năm sau, Tống Ngọc tham gia kỳ thi hương, thi đậu Giải nguyên.

 

Năm sau nữa, Tống Ngọc tham gia kỳ thi điện, thành công thi đậu Trạng nguyên.

 

Anan

Ngày chàng vinh quy bái tổ, ta đang ở nhà dỗ con uống thuốc.

 

Nha hoàn chạy vào vui mừng nói: "Phu nhân, lão gia thi đậu Trạng nguyên rồi! Đang đi diễu hành kìa, người không đi xem sao?"

 

Ta lắc lắc cái nôi: "Không cần đâu."

 

"Phu nhân! Tiểu công tử cứ để ta trông, người mau đi đi!"

 

Ta biết nàng ấy đang sốt ruột vì điều gì.

 

Vinh quang ngày hôm nay là thuộc về Tống Ngọc, chàng sẽ được rất nhiều tiểu thư khuê các để ý.

 

Chỉ cần ta báo thù xong, ta có thể nhường lại vị trí phu nhân này, để Tống Ngọc và người chàng yêu thương sống bên nhau trọn đời.

 

Ta nên cảm thấy may mắn vì con trai giống chàng, sau này chắc là sẽ không bị mẹ kế bắt nạt.

 

Kế hoạch báo thù của ta, đã bắt đầu từ hai năm trước rồi.

 

Cũng từ ngày đó ta đã lên kế hoạch rời đi.

 

Đối với những người dân bình thường như chúng ta, muốn lay chuyển nền móng vững chắc nhiều năm của Quốc công phủ, còn có con cáo già là phụ thân ta, không phải là chuyện dễ dàng.

 

Cho nên ta không thể ngồi yên chờ chết, chỉ biết mong chờ Tống Ngọc thi đậu.

 

Ta cần phải khiến cho bọn họ rơi vào bẫy rập, cuối cùng mới có thể giáng cho bọn họ một đòn chí mạng.

 

Sau khi Tống Ngọc trở về, con trai cũng vừa mới ngủ.

 

Chàng có chút bất mãn: "Sao nương tử không đến xem ta?"

 

Ta nhận lấy áo choàng từ tay chàng: "Trường Trạch hôm nay bị cảm lạnh, vừa mới ngủ."

Loading...