Thư Sinh, Ta Nhắm Trúng Chàng Rồi! - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-28 01:53:34
Lượt xem: 1,122
Ta tức giận bật cười: "Giang Tri Hạc, ngươi đúng là vô phương cứu chữa."
"Không cho phép ngươi nói Tri Hạc như vậy!"
Tô Thiên Thiên như phát điên, không biết bị kích thích bởi điều gì, đột nhiên lao đến kéo ta.
"Cẩm Hoa Công chúa, ta cầu xin người, hãy buông tha cho Tri Hạc đi. Ta và huynh ấy là thật lòng yêu nhau, cầu xin người hãy thành toàn cho chúng ta!"
Nàng ta nói năng hàm hồ, nhưng sức lực lại lớn đến kinh người, ta nhất thời không thể thoát ra được, nha hoàn, ma ma vội vàng tiến lên giúp đỡ. Không biết là ai dùng sức đẩy một cái, Tô Thiên Thiên ngã nhào xuống nước, ta cũng theo đó mà ngã xuống.
Chỉ nghe thấy một tiếng "ùm" vang lên, trước khi nhắm mắt lại, ta nghe thấy một tiếng gầm gừ đầy lo lắng.
"Cẩm Hoa, đợi ta!"
6
Giang Tri Hạc rất biết cách lấy lòng người khác.
Hắn ta vừa nhảy xuống nước, vớt Tô Thiên Thiên lên bờ, vừa dùng lời nói trấn an ta.
"Cẩm Hoa, nàng hãy kiên trì một chút, đợi ta đưa Thiên Thiên vào bờ an toàn trước, ta sẽ quay lại cứu nàng!"
"Ở đây toàn là nam nhân, ngàn vạn lần đừng để bọn họ nhìn thấy thân thể của nàng, thanh danh của nữ nhân còn quan trọng hơn cả mạng sống, nàng nhớ kỹ chưa?"
Ta khinh!
Tai nạn ba năm trước, khiến ta từ đó sợ hãi nước.
Hiện tại lại rơi xuống nước, ta hoảng loạn, cơ thể không ngừng chìm xuống, hơi thở dần dần yếu ớt.
Mạng sống sắp không còn, vậy mà còn phải nghe tiếng chó sủa của Giang Tri Hạc, đúng là tạo nghiệt.
Nhưng ngay sau đó, ta nghe thấy tiếng gầm gừ giận dữ của Giang Tri Hạc, ngay sau đó, eo ta được người nào đó ôm lấy, rơi vào một vòng tay rộng lớn, ấm áp.
"Công chúa đừng sợ!"
Giọng nói nam nhân thanh lãnh, mang theo hơi thở ôn hòa của Giang Nam, dịu dàng an ủi ta.
"Xin lỗi, ta đến muộn!"
Là Cố Diên Niên!
Chàng cứu ta, khó tránh khỏi việc đụng chạm vào nhau, huống hồ hiện tại có rất nhiều người đang nhìn, ta nhịn không được cong môi cười.
"Thư sinh, lần này huynh trốn không được đâu!"
Cố Diên Niên, là người ta quen biết ở biệt viện Giang Nam.
Lúc đó, ta mới đến Giang Nam, bởi vì thân thể không khỏe, cho nên đối với chuyện gì cũng không có hứng thú.
Nhưng mà, ở cách vách lại thường xuyên nghe thấy tiếng đọc sách của một nam tử, từ việc bàn chuyện quốc gia đại sự, cho đến chuyện mưa bụi Giang Nam.
Ta nghe đến say mê, mỗi ngày đều dựa vào ghế quý phi, vừa nghe chàng đọc sách, vừa tắm mình dưới ánh nắng chan hòa.
Cứ như vậy, không biết đã qua bao lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thu-sinh-ta-nham-trung-chang-roi/chuong-5.html.]
Đột nhiên có một ngày, tiếng đọc sách kia biến mất.
Ta sốt ruột, phái người đi tìm hiểu, mới biết được hai mẫu tử nhà bên cạnh vì không đủ tiền thuê nhà, đã bị chủ nhà đuổi đi.
Chuyện này sao có thể được?
Ta bỏ tiền ra thuê lại căn nhà đó, sau đó phái người đi tìm hai mẫu tử thư sinh kia.
May mắn là bọn họ chưa đi xa, lúc người của ta tìm được, thư sinh đang trú mưa ở một tiệm bánh bao.
"Này, huynh lại đây!"
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Thư sinh nghe vậy quay đầu lại, thân hình cao gầy, khuôn mặt tuấn tú nho nhã, khiến trái tim ta không khỏi rung động.
Ta bảo người đưa chàng về nhà, nói cho chàng biết sau này cứ yên tâm sống ở đây, thư sinh kinh ngạc, liên tục xua tay từ chối.
"Vô công bất thụ lộc, đa tạ ý tốt của cô nương. Chỉ là, tại hạ và cô nương chỉ là gặp mặt một lần, tại hạ thật sự không thể nhận."
"Huynh có thể."
Ta chắn đường đi của chàng, cười nói: "Chỉ cần mỗi ngày huynh đọc sách cho ta nghe, xem như là báo ân, thế nào?"
"Chỉ... như vậy thôi sao?"
Ta gật đầu: "Đúng vậy. Hơn nữa, huynh nghĩ thử xem, huynh và mẫu thân huynh, tha phương nơi đất khách quê người, có thể đi đâu bây giờ? Huynh không nghĩ cho bản thân, cũng nên thương xót mẫu thân của mình chứ? Việc cấp bách bây giờ, là phải chuyên tâm đọc sách, sau này thi đỗ công danh, mới không phụ lòng mong mỏi của mẫu thân huynh."
Thư sinh do dự một lát, cúi người hành lễ với ta.
"Tại hạ Cố Diên Niên, cảm tạ ân tình của cô nương. Ân tình của cô nương, Cố mỗ không có gì báo đáp, chỉ có thể..."
"Lấy thân báo đáp?"
Ta nhướn mày, giống như một tên lưu manh không câu nệ tiểu tiết, vỗ vai chàng một cái.
"Cố Diên Niên, ta nhớ kỹ ngươi rồi đấy!"
7
Ta và Cố Diên Niên quen biết nhau, tình cảm dần dần nảy sinh trong cuộc sống bình dị.
Chàng lãnh đạm ôn nhã, giống như những vị công tử nghèo khó nhưng đầy chí khí trong thoại bản, cổ hủ nhưng lại mang theo vài phần kiên cường, giống như một cây tùng xanh, bén rễ trong lòng ta.
Nhưng niềm vui thầm kín này, ta vẫn luôn giữ kín trong lòng.
Mãi cho đến khi rời khỏi Giang Nam, ta mới thành thật nói ra thân phận của mình, cẩn thận thăm dò Cố Diên Niên.
"Nếu có một ngày, huynh lên kinh khảo thí, có đến tìm ta không?"
Chàng ngẩn người trong giây lát, sau đó im lặng lắc đầu.
"Người và ta thân phận cách biệt, ta... vẫn là không nên quấy rầy thì hơn."
Phản ứng của chàng nằm trong dự liệu của ta, nhưng ta lại không thể làm gì khác, chỉ có thể đè nén tình cảm của mình xuống, hy vọng thời gian có thể xóa nhòa tất cả.
Nhưng ta không ngờ rằng, chúng ta lại có ngày gặp lại.
Ta còn rất nhiều lời muốn nói, còn chưa kịp hàn huyên, Giang Tri Hạc đã hùng hổ tìm đến cửa.