Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thư Sinh, Ta Nhắm Trúng Chàng Rồi! - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-28 01:53:41
Lượt xem: 892

Chàng nghiêm túc nói: "Công chúa nói đùa rồi, sao ta nỡ lòng nào bắt nạt nàng chứ?"

Nhiều lần như vậy, chàng nắm lấy cổ tay ta, chăm chú bắt mạch.

"Tâm tư nàng quá nặng, có lẽ là do nóng trong người, ta kê cho nàng một đơn thuốc điều trị."

Y thuật của Cố Diên Niên, là do lúc trước ở Giang Nam, biết được thân thể ta suy nhược, chàng lo lắng không thôi, sau đó tự học mà thành.

Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng ta cũng nguôi ngoai đi phân nửa, ta yên lặng ngồi xuống, để mặc cho chàng xem mạch.

Cố Diên Niên thật là tuấn tú, ngũ quan sáng sủa, đường đường là một bậc chính nhân quân tử.

Ta không khỏi suy nghĩ miên man, đang ngẩn người, bỗng nhiên thấy chàng thu tay về, nghiêm túc nói: "Không có gì đáng ngại, kinh thành là nơi đất lành chim đậu, thân thể nàng được điều dưỡng rất tốt, so với ba năm trước đã khá hơn rất nhiều, ngay cả bệnh phong hàn cũng đã thuyên giảm. Sau này thành thân sinh con, cũng sẽ không còn bị ảnh hưởng gì nữa."

Ta nghe vậy, trong lòng khẽ động, cong môi trêu chọc: "Sinh con? Sinh con cho huynh sao?"

Cố Diên Niên đỏ mặt, ánh mắt nhìn ta, lắp bắp không nói nên lời.

Ta cười lớn: "Huynh không nói, vậy thì nghe theo ta. Thư sinh, sau này chúng ta thành thân, huynh phải đối xử với ta thật tốt, nếu như dỗ dành ta vui vẻ, ta sẽ sinh cho huynh một trai một gái, chúng ta sẽ là một gia đình trọn vẹn, mãi mãi không chia lìa."

Một lúc lâu sau, ta tưởng chàng sẽ không trả lời. Nhưng một cơn gió nhẹ thổi qua, ta rõ ràng nhìn thấy đôi môi chàng khẽ mấp máy.

Hình như đang nói: "Được."

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

10

Gần đến ngày thi điện, Cố Diên Niên đột nhiên mất tích.

Ngày xảy ra chuyện, ta nhận lời mời của Đan Dương quận chúa, tham gia yến tiệc bách hoa.

Ban đầu ta định từ chối, vì lúc này là thời điểm quan trọng của Cố Diên Niên, ta muốn ở lại phủ để bầu bạn với chàng.

Nhưng chàng lại nói: "Công chúa ngày nào cũng ở bên cạnh ta, chắc hẳn đã buồn chán lắm rồi, nàng cứ xem như là đi ra ngoài giải sầu, chơi chán rồi thì trở về, ta ở trong phủ đợi nàng."

Chàng nói những lời này với ánh mắt dịu dàng, ra dáng một người phu quân mẫu mực.

Ta không còn do dự nữa, trước khi rời đi, ta dặn dò chàng: "Huynh đừng chỉ lo đọc sách mà quên ăn, nếu như gầy đi, ta sẽ không tha cho huynh đâu!"

Ta xuất phát từ sáng sớm, vốn định ăn tối xong sẽ trở về, nhưng một đám nữ nhân tụ tập lại, nói chuyện mãi không dứt, đợi đến khi quản gia tìm đến, ta đã uống say khướt.

Quản gia nói với ta: "Công chúa, không hay rồi, Cố công tử hình như mất tích rồi!"

Ta sững sờ, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thu-sinh-ta-nham-trung-chang-roi/chuong-8.html.]

"Cái gì gọi là hình như mất tích, huynh ấy đi đâu rồi?"

Quản gia run rẩy nói: "Buổi chiều, Cố công tử nhận được thư của một vị tú tài đồng môn, nói là đi một lát sẽ quay về. Trời đã tối rồi, tiểu đồng về báo cáo, nói là tận mắt nhìn thấy Cố công tử vào tửu lâu, nhưng tìm mãi cũng không thấy người đâu! Công chúa, nô tài đáng chết!"

Ta lập tức tỉnh rượu, việc cấp bách lúc này là phải nhanh chóng tìm được Cố Diên Niên.

May mắn là, trong số những người bạn đi cùng có một vị tiểu thư, là muội muội ruột của đương kim Đại Lý Tự khanh, thấy vậy, nàng ấy đã giúp ta nghĩ cách.

"Công chúa đừng lo lắng, Cố công tử chỉ là một thư sinh, hơn nữa lại mới đến kinh thành, làm sao có thể có kẻ thù chứ? Có lẽ huynh ấy chỉ là bị lạc đường thôi... Ta sẽ nói với huynh trưởng của ta, để huynh ấy phái người đi tìm, chắc là sẽ nhanh chóng có tin tức."

Trong lòng ta vô cùng cảm kích, nhưng cũng không dám lơ là, lập tức sai người đánh xe ngựa vào thành tìm kiếm.

Gần đến canh ba, thị vệ truyền tin tức, nói là đêm nay ở Di Hồng Lâu xuất hiện một gương mặt mới, nhìn dáng người rất giống Cố Diên Niên.

Di Hồng Lâu... kỹ viện?

Ta vội vàng chạy đến đó, dùng chân đá văng cửa phòng trên lầu hai, xuyên qua lớp màn che mỏng manh mờ ảo, ta nghe thấy tiếng rên rỉ khó nhịn của nữ nhân.

Cố Diên Niên, huynh thật sự là điên rồi!

Là tân khoa cử nhân, không biết giữ gìn thanh danh, lại chạy đến nơi này đi tìm hoa thơm. Nếu như bị người khác biết được, viết tấu chương tố cáo lên trước mặt Hoàng thượng, chàng còn tiền đồ gì nữa?

Ta tức giận đến mức không khống chế được bản thân, lớn tiếng quát: "Cố Diên Niên, còn không mau cút ra đây cho ta!"

Trả lời ta là một tiếng thở dốc trầm thấp.

"Công chúa... ta ở đây..."

Ta cụp mắt xuống, chậm rãi vén màn che lên, nhìn thấy Cố Diên Niên đang vô cùng suy yếu.

Chàng tựa vào thành giường, trên người đầy mồ hôi, hai má đỏ ửng một cách bất thường.

Dưới sàn nhà, một nữ tử xinh đẹp đang khóc thút thít, cả người bị trói chặt bằng ga trải giường, trói vào góc bàn trang điểm.

Nhìn thấy ta đi vào, nàng ta phát ra tiếng kêu cứu "ưm ưm".

Ta kinh ngạc hỏi: "Cố Diên Niên, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"

Ta vừa định tiến lại gần, nam nhân liền cố gắng lùi về phía sau, cả người cuộn tròn thành một khối, miệng lẩm bẩm: "Ta sợ làm tổn thương nàng, nàng... nàng đừng lại gần..."

Ta tức giận, quay sang cởi trói cho nữ tử kia, ra lệnh cho nàng ta nói rõ mọi chuyện.

Lúc này mới biết được, tên ngốc Cố Diên Niên này hóa ra là đã trúng kế.

Loading...