Thư Sinh, Ta Nhắm Trúng Chàng Rồi! - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-28 01:53:38
Lượt xem: 1,180
Chỉ tiếc, hắn ta không nghĩ như vậy.
Lâu ngày không gặp, Giang Tri Hạc chủ động chào hỏi ta.
"Cẩm Hoa, ta biết ngay là nàng sẽ đến tiễn ta mà, quả nhiên ta không nhìn nhầm nàng!"
Hắn ta vui vẻ bước tới, định nắm lấy tay ta, nhưng ta đã nghiêng người né tránh.
"Cẩm Hoa, hôm nay là ngày trọng đại của ta, nàng đừng giận ta nữa được không?"
Giang Tri Hạc cười nói: "Chuyện đã qua, phụ thân đã trách mắng ta rồi. Ta hiểu, chúng ta đã từng có nhiều năm tình cảm như vậy, nàng không thể nói buông là buông được, ta cũng chỉ là nhất thời xúc động, mới lỡ lời làm tổn thương nàng, ta xin lỗi nàng."
"Cẩm Hoa, đợi ta thi đỗ, phụ thân sẽ thỉnh cầu hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh, đến lúc đó nàng vẫn là thê tử của ta, chúng ta sẽ bạc đầc giai lão, được không?"
Ta tức giận bật cười: "Giang Tri Hạc, với cái đầu óc của ngươi, ta khuyên ngươi đừng phí công vô ích."
"Ý nàng là sao?"
"Còn phải nói sao?" Ta cười lạnh: "Ngươi dùng con mắt nào nhìn ra ta si mê ngươi, rời khỏi ngươi thì không sống nổi?"
"Hơn nữa..."
Ta dừng một chút, lại nói: "Ngươi yên tâm, Trạng nguyên kỳ thi này nhất định không phải là ngươi, cho nên ngươi đừng mơ tưởng..."
"Nàng nói bậy!"
Không biết Tô Thiên Thiên từ đâu xuất hiện, thở hổn hển chạy đến.
"Tri Hạc được Thái phó đại nhân đích thân dạy dỗ, văn chương của huynh ấy, tất nhiên là đứng đầu thiên hạ, lần này nhất định có thể kim bảng đề danh!"
Tô Thiên Thiên ánh mắt tràn đầy si mê, dịu dàng chỉnh sửa cổ áo cho Giang Tri Hạc, e lệ nói: "Bộ trường bào này là do ta thức đêm may cho Tri Hạc, từng đường kim mũi chỉ đều là lời chúc phúc của ta dành cho huynh ấy. Tri Hạc mặc bộ y phục này, cũng giống như ta đang ở bên cạnh huynh ấy, huynh cứ yên tâm thi, ta tin tưởng huynh nhất định có thể làm được!"
Ta cười nhạo: "Ồ, đến cả y phục cũng mặc lên người rồi cơ đấy! Giang Tri Hạc, ngươi nhất định phải đáp lại tấm chân tình của người ta, ta làm chứng cho hai người, nếu như sau này ngươi không cưới Tô Thiên Thiên, thì sẽ bị trời đánh, thế nào?"
"Cẩm Hoa!"
Giang Tri Hạc còn muốn giải thích, ta không muốn để ý đến hắn ta nữa, quay người đi tìm Cố Diên Niên.
Ta có một câu, nhất định phải nói với hắn lúc này.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
"Thư sinh, đợi đến ngày huynh kim bảng đề danh, đừng quên Công chúa ta nhé."
9
Cố Diên Niên quả nhiên không làm ta thất vọng.
Ngày công bố bảng vàng, tên hắn đứng đầu bảng, được người người ngưỡng mộ.
Cố Diên Niên còn ở khách điếm, đã bị đám người hiếu kỳ chen chúc đến chật cứng.
Những vị tú tài trước đây từng xem thường chàng, giờ đây đều nhìn chàng với con mắt khác xưa, kính trọng hắn vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thu-sinh-ta-nham-trung-chang-roi/chuong-7.html.]
Thậm chí chủ quán trọ cũng tự mình đến trước mặt chàng cung kính khom người, mời Cố Diên Niên chuyển đến phòng thượng hạng.
Cố Diên Niên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mãi đến khi nghe người khác nói về thành tích của mình, chàng vẫn thản nhiên như không.
"Đó là bổn phận của người đọc sách, tại hạ không dám nhận công."
Chàng nói với chủ quán: "Ta không có tiền để trả cho căn phòng đắt đỏ như vậy, căn phòng này rất tốt, tuy nhỏ một chút, nhưng sạch sẽ gọn gàng, có thể che mưa che nắng, đối với ta mà nói, như vậy là đủ rồi."
Chủ quán trọ xấu hổ, liên tục khom người, nói bản thân có mắt như mù, chậm trễ tiếp đón Cố Diên Niên.
Cố Diên Niên vốn là người nhát gan, trước đây bị người đời khinh thường, lạnh nhạt, chàng đều có thể bình tĩnh, thản nhiên.
Giờ đây chỉ sau một đêm, người xung quanh đều đối xử tốt với chàng, chàng lại không quen.
Giữa những lời khen ngợi không ngớt, khuôn mặt tuấn tú của thư sinh ửng đỏ, có chút lúng túng, không được tự nhiên.
Ta xuất hiện vào lúc này.
"Cố Diên Niên!"
Ta mặc bộ váy lựu đỏ rực rỡ, cao giọng gọi tên chàng.
"Hôm nay ta đến đón huynh, huynh có bằng lòng đi cùng ta không?"
Ta khoác tay chàng, "Huynh hiện giờ là người được săn đón, tuy muốn giữ huynh lại bên cạnh, nhưng người như huynh trên đời này nhiều vô số kể. Nếu huynh không muốn, vậy ta đành phải chọn người khác, nhưng mà..."
"Không được!"
Thư sinh vội vàng lên tiếng, không chút do dự, bước đến bên cạnh ta.
"Đa tạ công chúa không chê, chúng ta đã có lời hẹn ước, không thể nuốt lời."
Ngày hôm đó, ta giống như một con công kiêu ngạo, dẫn người trong lòng về phủ đệ của mình.
Chỉ là Cố Diên Niên này, thật sự là quá không hiểu phong tình.
Phòng ốc đã được chuẩn bị sẵn sàng, chàng lại không chịu ở, nhất quyết chọn Tây sương phòng ở xa ta nhất, mỗi lần muốn gặp mặt đều phải đi một quãng đường dài.
Ta bực bội chọc vào n.g.ự.c chàng: "Thư sinh, rốt cuộc huynh có ý gì? Trong lòng huynh, rốt cuộc có ta hay không?"
Ta ở đây tức giận không có chỗ phát ra, chàng lại còn có tâm trạng nói chuyện văn chương với ta, nói cái gì mà "Hai người yêu nhau nếu muốn được ở bên nhau dài lâu, thì hiện tại không vội gì chuyện ngày ngày đêm đêm bên nhau?"
"Công chúa, ta muốn đường đường chính chính đứng bên cạnh nàng, không muốn nàng vì ta mà bị người khác coi thường."
Cố Diên Niên cố chấp, mười con ngựa cũng không kéo lại được.
Chàng lấy cớ ôn tập bài vở, không cho phép ta đến gần.
Nam nữ ở chung một phòng, chàng lại không cho phép ta chạm vào chàng, giữ khoảng cách đến mức đáng giận.
Ta nhiều lần ngửa mặt lên trời thở dài: "Cố Diên Niên, huynh dựa vào ta thích huynh, nên mới bắt nạt ta như vậy sao?"