THUẦN PHỤC CHÓ HOANG - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-11-02 16:43:43
Lượt xem: 1,054
13
Năm thứ tư đại học, khi mọi người đang bận rộn tìm việc làm hoặc thi nghiên cứu sinh, tôi quyết định mở công ty.
Tôi và Lý Thanh Linh là cổ đông, không có phần của Trình Hựu.
Không dính líu đến lợi ích phức tạp, để tiện cho việc cắt đứt sau này.
Vì cảm giác áy náy từ trước, Trình Hựu rất chú tâm vào công ty của tôi, bận rộn đưa tôi đến gặp nhà cung cấp, gặp khách hàng, nhà đầu tư, tham dự các bữa tiệc lớn nhỏ trong giới.
Sau khi hoàn toàn dẫn tôi vào nghề, cuối cùng tôi đã nỗ lực ký được một hợp đồng lớn trị giá năm triệu tệ.
Đêm đó, tôi khui champagne ăn mừng, khuôn mặt Trình Hựu ửng đỏ, nới lỏng cà vạt, giơ ly chúc mừng tôi:
“Chúc mừng Giang tổng.”
Hai từ "Giang tổng" không hề chứa đựng cảm xúc, chỉ còn lại sự tôn trọng dành cho đối tác kinh doanh.
Đàn ông thích phụ nữ không có giá trị phụ thuộc vào mình, cũng thích hợp tác về lợi ích với phụ nữ có giá trị.
Giờ đây, rõ ràng tôi đã trở thành kiểu phụ nữ thứ hai.
Tôi mỉm cười đáp lại anh:
“Cảm ơn Trình tổng đã giúp đỡ trên đường đi.”
Tôi quay đầu nhìn ra dòng xe cộ ngoài cửa sổ, cuộc sống nhộn nhịp phía dưới nhỏ bé như kiến.
Con đường đầy khó khăn và toan tính, không ngờ tôi đã leo lên vị trí cao.
Nhưng bước vào chốn danh lợi, tôi vẫn là tầng lớp dưới cùng.
Tôi lặng lẽ nhìn Trình Hựu, nhìn anh từng bước rũ bỏ sự ngây thơ, nắm trong tay lượng lớn tài nguyên gia tộc, trên thương trường thành thục lão luyện, trở thành một CEO quả quyết và sắc bén.
Nhưng anh vẫn sẵn sàng lái xe 20 cây số chỉ để mua cho tôi một bát vằn thắn, luôn nhắn tin chúc ngủ ngon, luôn quan tâm đến cảm xúc của tôi và làm tôi vui.
Trong lòng tôi càng thêm cảm giác buồn bã, mối tình này đang dần dần đến hồi kết.
May mắn là khi nhìn vào con số dài trong tài khoản, nỗi buồn không kéo dài lâu.
Khi bị em gái vu oan ăn trộm tiền, mẹ tôi chỉ bảo vệ nó, đánh tôi đến chảy m.á.u đầu, tôi đã thề sẽ chỉ yêu bản thân mình trong đời này.
Chỉ cần có tiền, tôi không gì là không thể.
14
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thuan-phuc-cho-hoang/chuong-11.html.]
Trong một bữa tiệc kinh doanh, tôi tình cờ gặp lại Ngụy Anh.
Cô ta đứng kiêu hãnh trong đám đông náo nhiệt, khí chất vượt trội.
Nghe nói hai năm qua, nhà họ Ngụy dần suy yếu, nợ nần chồng chất, hàng năm đều lỗ, nhiều người trẻ trong nhà phải làm streamer bán hàng.
Nhưng khi tiếp xúc với tôi, cô ta vẫn kiêu ngạo, chơi đùa với tấm danh thiếp của tôi, mỉa mai:
“Giang Hoàn Ngọc, cô cũng ra dáng lắm, mấy năm nay bám víu Trình Hựu, cũng hút được chút ra hồn rồi.”
Sự tự tin của cô ta đến từ sự hỗ trợ của gia đình.
Tôi mỉm cười đáp trả:
“Nhìn cô cũng tiều tụy rồi, sao không nắm chắc cơ hội, tranh thủ để Trình Hựu bơm m.á.u cho nhà họ Ngụy?”
Nghe vậy, trong mắt Ngụy Anh lóe lên vẻ hận thù độc ác.
“Nếu không phải có cô cản trở, tôi đã thành công từ lâu rồi.”
Tôi cầm ly champagne, thoải mái cụng ly với cô ta:
“Năm xưa không phải chính cô đã đẩy anh ấy cho tôi sao? Nói ra tôi còn phải cảm ơn cô đấy.”
Nghe nói nhà họ Ngụy có ý định để Ngụy Anh kết hôn với Trình Hựu, nhằm tái tổ chức tài nguyên, khôi phục lại tình hình.
Sau vài năm rong chơi, Ngụy Anh đột nhiên thay đổi, cuối cùng nhận ra giá trị của Trình Hựu, quyết tâm theo đuổi anh ấy.
Lần đầu cô ta gọi điện cho Trình Hựu, anh đang xoa bóp cho chân tôi bị chuột rút.
Tôi nhìn màn hình, không hiện tên, IP thuộc Bắc Kinh, đưa cho anh ấy.
Chưa đầy ba giây, giọng lạnh lùng vang lên ở đầu dây bên kia, anh không chút biểu cảm ngắt máy.
Tôi chống cằm quan sát anh, không lơ đãng, cũng không có chút cảm xúc nào lộ ra.
Lần thứ hai, cô ta đến công ty của Trình Hựu, mang theo hộp cơm và vài vệ sĩ, đẩy thư ký ra, xông vào văn phòng của anh.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Nhưng khi thấy anh đang ăn trưa cùng tôi, trên bàn là món hải sản mà Trình Hựu ghét nhất, cô ta mất bình tĩnh và nổi giận.
Cuối cùng, Trình Hựu phải gọi anh trai của cô ta đến đưa cô đi.
Lần thứ ba, cô ta dẫn mẹ Trình Hựu đến căn hộ của tôi và anh ấy, mang ra một triệu tệ muốn đuổi tôi đi.
Tôi liếc mắt, rồi ném thẳng vào thùng rác.