THUẦN PHỤC CHÓ HOANG - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-11-02 16:44:11
Lượt xem: 1,124
Mấy năm nay, công ty tôi đã phát triển gấp nhiều lần, định giá hơn một tỷ.
Coi thường ai chứ.
Sau khi biết chuyện, Trình Hựu đã làm loạn ở nhà họ Trình, bị bố đánh một trận.
Anh tức giận từ chức CEO, từ bỏ cổ phần, chạy đến tìm tôi với đầy vết thương, khóe mắt đỏ, kể lể ấm ức với tôi.
Tôi lái xe đưa anh đến bệnh viện xử lý vết thương.
Khi truyền dịch, anh nắm lấy tay tôi, thút thít đòi an ủi, khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận rõ mối tình này sắp khép lại.
Tôi không ngại để lại một dấu ấn sâu đậm.
Vì vậy, tôi không chút thương xót châm chọc Ngụy Anh.
“Ngụy Anh, Trình Hựu có thể từ bỏ việc thừa kế gia nghiệp vì tôi, cô còn nghĩ mình có cơ hội sao?”
Dưới sự khiêu khích của tôi, tay cô ta không ngừng run rẩy, người chìm trong cơn mê muội.
Ngay sau đó, cô ta phát điên đẩy tôi ngã.
“Đồ tiện nhân!”
Nơi tôi ngã xuống là tháp champagne khổng lồ.
Tiếng thủy tinh vỡ trong trẻo vang lên, đám đông hoảng hốt, Ngụy Anh nhận ra sai lầm nghiêm trọng, bối rối lùi lại.
Đau nhói ở bụng dưới, tôi không kiềm chế được đưa tay ôm chặt.
Trong cơn mơ hồ, bên tai vang lên tiếng gọi tên tôi, tầm nhìn nhòa đi, Trình Hựu gào thét chạy đến chỗ tôi.
15
Tỉnh lại tôi thấy mình nằm trong bệnh viện.
Khi Trình Hựu nhìn tôi, vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.
Tôi vô thức chạm vào bụng phẳng lì của mình.
“Có phải đứa bé đã mất rồi không?”
Nửa tháng trước, tôi phát hiện mình có thai được một tháng, nhưng quyết định giấu.
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, giọng run rẩy:
“Sẽ còn đứa bé khác mà.”
Tôi yếu ớt hất tay anh ra, đối diện với vẻ bối rối trong mắt anh, mỉm cười nói:
“Trình Hựu, chúng ta chia tay đi.”
Anh không chịu, ngoan cố nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, xin lỗi:
“Là lỗi của anh, đã không bảo vệ được em.”
Tôi quay mặt sang chỗ khác, không nhìn anh:
“Trình Hựu, anh cũng biết rõ mà, rời khỏi nhà họ Trình, anh chẳng là gì cả, chia tay và mỗi người một lối là kết quả tốt nhất.”
Để chống lại gia đình và ở bên tôi, anh chọn khởi nghiệp, muốn đảo ngược tình thế.
Đáng tiếc là dưới sự tác động ngầm của nhà họ Trình, anh vấp phải khó khăn mọi nơi.
Nghe xong, anh sụp đổ, đôi mắt đẫm lệ, từng cái tát vào mặt mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thuan-phuc-cho-hoang/chuong-12.html.]
Tôi hỏi anh:
“Ngụy Anh xử lý thế nào?”
Trình Hựu im lặng một lúc lâu, rồi mới nói:
“Nhà họ Ngụy bắt cô ấy đến viện tâm thần, hệ thống giám sát khách sạn hỏng nên không thể điều tra.”
Kết quả này không làm tôi ngạc nhiên.
Với khả năng hiện tại, tôi không thể chống lại nhà họ Ngụy.
Chỉ có Trình Hựu khi đã nắm thực quyền mới có thể.
Giờ anh đã hiểu mình cần phải làm gì.
Cuối cùng, Trình Hựu không giữ tôi lại, chúng tôi chia tay trong yên bình.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Trước khi rời đi, tôi nói với anh hai câu:
“Tôi sẽ đến chùa Ẩn Sơn thắp đèn cầu phúc cho đứa bé, nếu một ngày nào đó anh nhớ đến, có thể đến đó.”
Tôi chắc rằng, sau này Trình Hựu sẽ đến chùa Ẩn Sơn mỗi năm.
“Nếu sau này tôi gặp khó khăn, có thể gọi điện cho anh không?”
Trình Hựu sẽ luôn chờ đợi cuộc gọi đó.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ gọi.
16
Lý Thanh Linh đến thăm tôi, vừa gọt táo vừa bảo tôi không biết nhìn xa trông rộng:
“Gây thiệt hại cho địch một nghìn thì cũng làm tổn thương mình tám trăm. Cậu đã có cháu nhà họ Trình rồi, cha mẹ họ Trình lẽ nào không rước cậu vào nhà?”
Tôi xoa trán thở dài:
“Lý Thanh Linh.”
Cô ấy lau nước mắt đầy phẫn uất thay cho tôi:
“Sao?”
Tôi nói:
“Hứa với tôi, sau này cậu không được kết hôn, chỉ cần hẹn hò vài người mẫu nam là được, cậu ngây thơ quá.”
Ngây thơ như mẹ tôi, sinh ra tôi năm mười tám tuổi.
Nhưng bà không có khả năng để phá bỏ, nếu có phá thì cũng bị ông ngoại bán cho lão già độc thân với giá ba trăm nghìn làm sính lễ.
Bà chọn đặt hy vọng vào bố tôi.
Không có giấy đăng ký kết hôn, không có lễ cưới, không danh không phận mà theo ông ấy.
Nỗi đau của mẹ là những con đường nhìn như có thể chọn, thực ra chỉ có một – kết hôn.
Rũ bỏ nỗi buồn, tôi mở máy tính và bắt đầu làm việc.
Lý Thanh Linh không hài lòng:
“Cậu còn đang bệnh, có cần phải cố gắng đến vậy không?”
Tôi cười nhẹ:
“Nhà họ Trình vì muốn bồi thường đã tặng cho tôi một dự án lớn, phải tranh thủ làm cho xong.”