Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thương Hải Cứu Lan Sinh - Phần 22

Cập nhật lúc: 2024-08-21 09:30:55
Lượt xem: 397

Nhưng ngài lại không biết.

 

Thực ra mấy ngày nay, ta luôn hỏi thăm quân y về tình trạng đôi chân của ngài.

 

Quân y dặn ta, tuy ngài ấy có thể đi lại, nhưng thời gian đứng được không lâu.

 

Về sau cần tiến dần dần, không được vội vàng.

 

Nên chủ yếu phải dưỡng sức.

 

"Ta sẽ biết chừng mực."

 

Thấy trong mắt ta ẩn chứa lo âu, ngài nắm lấy tay ta, trấn an như vậy.

 

Lần này khởi nghĩa, ta và ngài ấy chia quân làm hai ngả.

 

Một đường tấn công cửa đông, một đường chiếm cửa tây.

 

Trước khi công thành, ta sai người thả một lượng lớn bồ câu vào thành.

 

Mỗi con đều buộc theo vài tờ công văn cáo thị với dân chúng, nói rõ lần này Hàn Thành Vương khởi nghĩa chỉ để lật đổ bạo chính, trả lại bầu trời trong xanh.

 

Tiêu diệt kẻ thù tàn ác, thề không làm hại một dân thường nào.

 

Nếu ai trong thành cùng giương cờ nghĩa, giúp đỡ phá thành.

 

Sẽ được trọng thưởng.

 

Hơn nữa còn có đội quân trú vệ xung quanh kinh thành.

 

Khi nghe tin Hàn Thành Vương khởi nghĩa, lập tức đến ứng cứu, giúp đỡ quân ta.

 

Chỉ trong chốc lát, cả trong lẫn ngoài thành, tiếng hò hét g.i.ế.c chóc vang lên đồng loạt.

 

Trên tường thành, quân địch không kịp trở tay, liên tiếp thất bại.

 

Ta nhân cơ hội này phát động tấn công mãnh liệt.

 

Khi hai bên đang giằng co kịch liệt, cổng thành bỗng dưng mở toang.

 

Mọi người đều ngạc nhiên, nhưng cũng nhờ đó mà sĩ khí dâng cao.

 

Quân lính nhanh chóng tập hợp, xông vào kinh thành, chiến đấu không ngừng.

 

Giữa đám loạn quân, ta đột nhiên nhìn thấy phụ thân đang đứng cách đó không xa.

 

Là ông ấy đã ra lệnh mở cổng thành.

 

Vừa thấy ta, ông lập tức chạy đến.

 

Nắm lấy cương ngựa, ngước nhìn ta đầy kỳ vọng:

 

"Con gái ngoan, cuối cùng gia đình chúng ta cũng có thể báo thù rửa hận rồi!"

 

Ta khinh miệt nhìn ông, cười lạnh một tiếng, kéo cương ngựa rời đi.

 

Sau khi bố trí mọi thứ trong thành, ta nghiêm lệnh quân đội bảo vệ các yếu điểm, tuyệt đối không làm hại dân thường.

 

Sau đó, ta hướng về phía phủ tể tướng chạy tới.

 

Lúc này, thành phố trong cơn hỗn loạn, phủ tể tướng cũng rối loạn chẳng kém.

 

Mặc dù Bộc Dương liên tục ra lệnh, chỉ huy mọi người trong phủ, ra sức bảo vệ cổng lớn.

 

Nhưng với tình hình hiện tại, ai ai cũng chỉ lo thoát thân, còn ai dám liều mình vì Bộc Dương?

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Đội quân của ta gần như không tốn chút sức lực nào đã phá tan cổng lớn của phủ tể tướng.

 

Bộc Dương xuất hiện, nhìn thấy ta, gần như phát điên.

 

Bà ta chỉ vào ta, chửi rủa:

 

"Lúc đầu ta không nên tha mạng cho con ch.ó con này!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thuong-hai-cuu-lan-sinh/phan-22.html.]

 

Nói xong, bà ta hét lên ra lệnh cho mọi người bắt lấy ta.

 

Nhưng họ không phải là đối thủ của ta, chỉ cần một vài đường gạt nhẹ nhàng của ngọn trường thương, họ đã bị hất văng ra đất, không thể đứng dậy.

 

Thấy vậy, Bộc Dương vừa chửi "đồ vô dụng" vừa quay đầu định bỏ chạy.

 

Ta ném ngọn thương, vừa đúng lúc sượt qua mũi bà ta, ghim chặt vào bức tường trước mặt.

 

"Hứa Lan Sinh!"

 

Bà ta hét lên, giọng run rẩy vì sợ hãi, phát ra những âm thanh vỡ vụn.

 

Tóc tai rối bời, trâm cài xiêu vẹo trên đầu.

 

Thật nhếch nhác.

 

Ta bước nhanh tới.

 

Nắm lấy búi tóc của bà ta, lôi về phía viện của ta.

 

Nơi đó—

 

Có bài vị của mẫu thân ta.

 

Bà ta không phải đối thủ của ta, mặc cho bà ta kêu gào, giãy dụa suốt dọc đường, nhưng chẳng ai dám đến cứu.

 

Ta kéo bà ta đến trước bài vị của mẫu thân, bắt bà ta quỳ xuống.

 

Bà ta không những không chịu quỳ xuống, mà còn chửi rủa càng thêm ác liệt.

 

Cơn hận thù dâng trào trong lòng ta, ta giơ cây trường thương lên, đánh thẳng vào đầu gối bà ta. Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, Bộc Dương trong tiếng thét đau đớn phải quỳ xuống.

 

Tiếng kêu gào của bà ta vang vọng khắp cả phủ tể tướng.

 

Ta túm lấy tóc bà ta, chỉ để lại một câu từ kẽ răng nghiến chặt mà nói ra:

 

“Xin lỗi mẫu thân ta.”

 

40

 

Bộc Dương vẫn không chịu khuất phục.

 

Cơn hận thù trong ta bốc lên mãnh liệt, thiêu đốt tất cả lý trí.

 

Ta tóm chặt lấy tóc bà ta, mạnh mẽ đập đầu nàng xuống đất, ép bà ta phải dập đầu từng cái một trước linh vị của người mẫu thân vô tội của ta.

 

Chẳng mấy chốc, m.á.u thấm đẫm cả những viên đá xanh.

 

Đây là lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy khi thực sự căm hận một người đến tột cùng, ta sẽ không muốn bà ta c.h.ế.t quá dễ dàng như thế.

 

Vì vậy, ta dừng lại.

 

Tiếng thở gấp của ta hòa lẫn với tiếng rên rỉ của Bộc Dương, vang vọng trong căn phòng trống vắng.

 

Bộc Dương, người đã quen làm những chuyện tàn ác, đã gây thù chuốc oán với không ít người.

 

Ngày đó, bà ta đã hành hạ mẫu thân ta suốt bao lâu.

 

Giờ ta cũng nên để nàng nếm thử cảm giác đó.

 

Khi ta rút d.a.o ra, Bộc Dương cuối cùng cũng hoảng sợ.

 

Bà ta ra sức cầu xin ta tha mạng, thậm chí không tiếc hạ thấp mình, dập đầu trước ta.

 

Thấy ta không để ý, bà ta lại quay sang dập đầu trước linh vị của mẫu thân ta, cuống cuồng van xin.

 

Vừa dập đầu, bà ta vừa không ngừng lẩm bẩm.

 

Rằng bà ta quá tùy hứng, không nên cướp đi người phu quân của người khác.

 

Ồ! Xem kìa.

 

Dù đến tận bây giờ, bà ta vẫn không nghĩ rằng việc dễ dàng tước đoạt mạng sống của người khác là một tội lỗi.

Loading...