Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÍCH KIỀU - Chương 07

Cập nhật lúc: 2024-09-21 19:45:03
Lượt xem: 388

"Nhưng mà, công tử mà biết được..." Ta chống hai tay lên giường, lùi về phía sau, miệng nói lời từ chối nhưng lại tỏ vẻ nửa muốn nửa không.

Cố lão gia vội vã cởi thắt lưng, để lộ thân hình béo mập của ông ta.

"Đừng sợ, dù sao ngươi cũng là người có xuất thân từ thanh lâu, ngủ với lão gia ta một đêm, hắn ta cũng sẽ không nhận ra gì đâu."

Cố lão gia miệng nói những không sạch sẽ, rồi lao thẳng về phía ta.

Ta nhắm chặt hai mắt, thầm nghĩ trong lòng: Sắp rồi, sắp rồi...

Ngay giây phút Cố lão gia sắp đè lên người ta, ông ta đổ vật xuống giường, hôn mê bất tỉnh.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi đến viện tử của Cố lão gia, ta đã giấu một ít thuốc trong móng tay, đó là loại thuốc bí truyền của Mãn Xuân Lâu.

Chuyên dùng cho những cô nương đang có kinh nguyệt.

Lý phu nhân vì muốn kiếm thêm bạc, cũng như không làm phiền hứng thú của các khách quý, cho nên, khi có cô nương đến tháng thì để họ cho khách quý uống loại thuốc bí truyền này.

Khách quý sau khi sử dụng, sẽ có thể mơ thấy những cảnh mây mưa với người khác, tỉnh dậy thì toàn thân mệt mỏi, không phân biệt được giấc mơ và thực tại.

Vài lần thì còn được, nhưng nếu sử dụng loại thuốc này lâu dài chắc chắn sẽ khiến cơ thể suy kiệt, không còn sức lực.

Ta đá vào người Cố lão già đang như một con heo c.h.ế.t vài cái; nếu lúc này mà kết liễu ông ta bằng một nhát dao…

Không được, để ông ta c.h.ế.t như vậy thì dễ dàng quá rồi.

Cố lão gia là Quốc Trượng; nếu ông ta c.h.ế.t một cách vô lý trong phủ của mình thì chắc chắn sẽ kéo theo ta và huynh trưởng vào cuộc.

Chỉ sợ ta và huynh trưởng không thể trốn khỏi sự truy lùng của hoàng thất.

Ta đứng dậy, định bước qua người Cố lão gia để xuống giường.

Thì một chân của ta bị nắm chặt lại.

Trong nháy mắt, ta nổi cả da gà, gần như không dám quay đầu nhìn người đang trên giường.

"Tích Kiều, Tích Kiều, lão gia đến rồi đây..."

Cố lão gia lẩm bẩm vài tiếng, rồi buông tay, nước miếng chảy ra, sau đó ông ta lăn ra ngủ tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tich-kieu/chuong-07.html.]

Ta đá mạnh ông ta thêm vài cái nữa, nhưng ông ta vẫn không nhúc nhích.

Thật kinh tởm, thật quá kinh tởm!

Ta ngồi thẫn thờ bên bàn trà suốt đêm, thỉnh thoảng cố ý tạo ra những tiếng động xấu hổ để tên sai vặt canh gác bên ngoài nghe thấy.

10

Đến sáng, ta vội vàng làm rối quần áo, nằm úp bên giường, làm ra vẻ mặt đau buồn, nước mắt tuôn rơi.

Cố lão gia tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh tượng một người đẹp đang rơi lệ.

Ông ta cảm thấy toàn thân đau nhức, gần như không thể đứng dậy.

"Tích Kiều, vì sao lại khóc?"

Ta lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Lão gia, đêm qua ngài thật dũng mãnh, suýt nữa lấy mạng Tích Kiều!"

Cố lão gia hồi tưởng lại.

Không biết ông ta đã mơ thấy gì, nhưng rõ ràng là trên mặt Cố lão gia lộ ra vẻ hài lòng và say mê.

Ta kéo cổ áo, để lộ cổ cho ông ta xem.

Trên đó có những vết đỏ, đều là do ta tự véo mạnh mà thành.

"Lão gia nhìn xem người làm gì, Tích Kiều sao còn gặp ai được nữa!"

Cố lão gia đắc ý vô cùng, ông ta muốn cười lớn nhưng cảm thấy cơ thể yếu ớt, chỉ có thể cười toe toét, để lộ hàm răng vàng.

Nhìn khuôn mặt già nua xấu xí của ông ta, ta gần như muốn nôn mửa.

Chính là thứ xấu xí kinh tởm này đã làm nhục mẫu thân ta!

Tâm trạng Cố lão gia rất tốt, ông ta gọi nha hoàn vào hầu hạ ông ta mặc quần áo.

"Lão tử đã lâu không thoải mái như vậy, phải nói là nữ tử vừa xinh đẹp vừa ngon miệng như ngươi, mười năm trước cũng có một người."

"Đáng tiếc, đó là một nữ nhân đã sinh con, lại không chịu được giày vò, lão tử mới chơi được vài ngày thì đã chết."

Khuôn mặt của Cố lão gia lộ ra vẻ hoài niệm.

Loading...