Tiếng lòng của mèo - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-29 16:54:38
Lượt xem: 80
10
Căn nhà hiện tại của tôi còn một tháng nữa mới hết hợp đồng. Ban đầu tôi định gia hạn thuê, nhưng giờ thì không cần nữa.
Đây là căn nhà thứ bảy tôi thuê kể từ khi bắt đầu nuôi Nguyên Bảo. Hầu hết các chủ nhà ở thành phố này đều không thích cho người nuôi thú cưng thuê.
Khi đó, tôi vừa đón Nguyên Bảo về thì chủ nhà biết tôi muốn nuôi mèo, liền bắt tôi phải chuyển đi trong vòng ba ngày.
Tôi gọi hết các môi giới, chạy khắp các khu trọ gần đó, mất cả ngày và liên tục bị từ chối, khiến tôi nản lòng.
"Cô ơi, nó rất ngoan, sẽ không cào xé đâu mà."
"Cô gái à, thật không được đâu, sofa của tôi là da thật, lỡ mà hỏng thì tôi tiếc lắm."
Đó là lần thứ hai mươi mốt tôi bị từ chối.
"Không được, không được, hôi lắm."
Đó là lần thứ bốn mươi ba.
"Tôi dị ứng lông mèo! Không thể cho cô thuê! Mau đi đi!"
Đó là lần thứ năm mươi bảy tôi bị từ chối.
"Nguyên Bảo, có vẻ như chúng ta sắp phải lang thang rồi." Tôi cười buồn với chú mèo nhỏ.
"Meo ~" Nó ngơ ngác ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi đã hứa sẽ cho nó một mái nhà.
Cuối cùng, vào trưa ngày thứ ba, sau khi tìm kiếm hơn một trăm căn hộ, tôi mới tìm được một căn phòng nhỏ, với giá thuê cao hơn thị trường năm trăm tệ.
"Không phải thấy cô đáng thương thì tôi chẳng cho thuê đâu." Chủ nhà đưa chìa khóa cho tôi với vẻ cao ngạo.
"Cảm ơn cô, cảm ơn cô." Tôi vội vàng cảm ơn.
Đó là lần đầu tiên chúng tôi chuyển nhà.
Mỗi lần chuyển nhà sau đó, việc tìm nhà đều rất lâu, mà nhà không bao giờ được tốt như ý, ít nhiều có vài vấn đề, giá thuê cũng luôn cao hơn những căn khác trong khu vài trăm tệ.
Tôi còn phải nhiều lần cam đoan với chủ nhà rằng chú mèo nhỏ rất ngoan, nếu có làm hỏng gì tôi sẽ đền bù gấp ba.
"Thế này gọi là thuế thú cưng sao? Haha." Tôi đùa cợt với bạn.
"Còn cách nào đâu, ai bảo cậu yêu thương nó quá cơ." Bạn tôi trêu.
Đúng vậy, tôi rất yêu nó.
Nhưng khi chú mèo nhỏ kêu "meo meo," liệu nó có thật sự thương xót cho tôi, hay chỉ nghĩ rằng tôi xứng đáng chịu đựng điều đó?
Khi dọn đồ, tôi mới phát hiện phần lớn đồ đạc trong căn nhà này là của Nguyên Bảo: đồ chơi, thức ăn vặt, thức ăn chính, cát vệ sinh, bàn cào móng...
Còn đồ của tôi chỉ cần hai chiếc vali 26 inch và một chiếc ba lô là xong.
So với những lần chuyển nhà trước, lần này nhẹ nhàng hơn nhiều.
Căn nhà mới, tôi cũng tìm được rất nhanh, ngay cạnh ga tàu điện ngầm, gần công ty, môi trường tốt, giá thuê còn rẻ hơn hiện tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieng-long-cua-meo/chuong-5.html.]
Khi biết tôi ở một mình, môi giới vui mừng ra mặt: "Yên tâm, trường hợp như cô, chủ nhà thích lắm, sạch sẽ mà."
Việc ký hợp đồng chỉ mất hai tiếng, mọi thứ thuận lợi đến không ngờ.
Thật tốt.
11
"Chị Khương Ý… chị sắp đi công tác à?" Lâm Niên Niên nhìn tôi kinh ngạc, con mèo trong tay cô ta cũng quay đầu, bực bội đưa m.ô.n.g về phía tôi.
"Không, tôi sắp chuyển nhà.
"Hết tháng này tôi sẽ không thuê nữa. Nếu cô muốn tiếp tục thuê thì tự lo tiền nhà, tôi sẽ gửi số liên lạc của chủ nhà cho cô." Tôi nói bình tĩnh.
Giờ tôi không muốn có bất kỳ liên hệ nào với cô ta nữa.
"Hả? Sao lại vậy? Đàn anh có biết không?" Lâm Niên Niên vội hỏi.
Tôi nhìn thẳng vào cô ta: "Không sao cả."
"Chuyện của tôi không còn liên quan gì đến anh ta nữa."
"Chúng tôi chia tay rồi."
"Vậy nên, mong là tôi và cô cũng sẽ không gặp lại."
12
Mọi chuyện dường như trở nên suôn sẻ hơn.
"Khương Ý, em muốn vào đội của chị không?" Ở phòng trà nước, trưởng nhóm của dự án bên cạnh – Lý Linh – cầm tách cà phê, hỏi tôi.
Đây là lần thứ ba chị ấy tìm tôi.
Quản lý hiện tại của tôi rất thích gây áp lực, suốt ngày than phiền "thất vọng với em," và bầu không khí trong đội rất tệ, hay xảy ra chuyện đổ lỗi qua lại.
Ngoài ra, công việc ở đây cũng không phù hợp với kỹ năng chuyên môn và con đường phát triển nghề nghiệp của tôi.
Điểm duy nhất tốt hơn nhóm bên kia là không phải đi công tác.
Trước đây nhà tôi có một chú mèo yếu ớt, dễ bệnh, đường ruột kém.
Dù tăng ca muộn thế nào, tôi cũng phải về nhà chăm sóc nó.
Tôi quen với việc mua ức gà và nội tạng tươi, nấu chín, xé nhỏ rồi trộn với dầu ô liu, bột men, bột rong biển, và vitamin D, làm thành thức ăn cho mèo vừa bổ dưỡng vừa ngon miệng.
Thỉnh thoảng tôi còn mua vài con tôm làm bữa ăn thêm, mèo ăn hai con, tôi ăn một con.
Và cứ ba ngày lại phải lau sạch mụn cằm cho nó.
Phải thường xuyên vệ sinh răng miệng cho nó.
Những việc này đã giữ chân tôi lại, khiến tôi không thể đi công tác.
Vì thế, tôi đã từ chối Lý Linh hai lần.
"Được ạ, sau này mong chị Lý giúp đỡ thêm." Tôi mỉm cười rạng rỡ với chị ấy, ai mà từ chối được một cơ hội phát triển tốt hơn chứ?