Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiếng lòng của mèo - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-10-29 16:55:04
Lượt xem: 74

"Ồ?"

 

"Ồ, tốt rồi! Em sao lại đột nhiên nghĩ thông vậy?"

 

"Chị còn tưởng lần này phải ba lần thỉnh mới mời được."

 

Lý Linh vui mừng cười, chị ấy vỗ nhẹ vào vai tôi, động viên: "Tốt, giờ chị đi đề xuất chuyển bộ phận cho em với tổng giám đốc Trần. Khương Ý, em cố gắng nhé, chị biết khả năng của em không chỉ dừng ở đây đâu."

 

"Vâng!"

 

Tôi gật đầu mạnh mẽ, bên ngoài, ánh mặt trời rực rỡ.

 

13

 

Đây là ngày thứ ba ở Hải Thành, dự án còn hai ngày nữa là nghiệm thu hoàn tất.

 

Khách hàng rất hài lòng, còn đặc biệt cho tôi một ngày nghỉ.

 

"Tiểu Khương lần đầu đến Hải Thành à?"

 

"Đúng vậy ạ."

 

Mặc dù tôi đã xem qua nhiều lần hướng dẫn trên các trang web và ứng dụng, từng tưởng tượng vô số lần về việc sẽ cùng Viên Bác đến đây.

 

"Vậy nhất định cô phải đi nhé, đặc sản của chúng tôi là Đảo Vỏ Sò, Đảo Thuyền Chài, còn có Đảo Tình Nhân nữa, đều rất đặc biệt, cô có thể tham quan hết."

 

Khách hàng vui vẻ giới thiệu, ánh mắt tràn đầy hài lòng.

 

Bởi vì lần này tôi không chỉ giải quyết vấn đề của dự án này, mà còn xử lý xong vài vấn đề của các dự án khác.

 

"Cảm ơn anh."

 

Ngồi trên bãi biển, hít thở làn gió mặn, lắng nghe tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá, từng đợt, từng đợt.

 

Trước đây tôi vẫn luôn nghĩ rằng, phải có hai người mới đến Hải Thành.

 

Giờ mới nhận ra, chỉ cần một mình ngồi đây, cũng đã đủ yên bình và đẹp đẽ.

 

"Chào cô, vừa rồi tôi đứng từ xa nhìn thấy cô, thấy cô rất xinh đẹp, nên không kiềm được mà chụp một tấm ảnh, cô có phiền không?" Một chàng trai đeo máy ảnh trên cổ hỏi, nụ cười để lộ hàm răng trắng tinh.

 

Tôi nhìn bức ảnh, người phụ nữ trong đó nhìn ra xa, gương mặt ánh lên sự khao khát tự do.

 

Đây là điều mà trước đây tôi chưa từng có.

 

"Tất nhiên là không phiền, cảm ơn cậu." Tôi mỉm cười với chàng trai.

 

"Vậy... có thể thêm WeChat không?" Mặt chàng trai đỏ lên, thoáng ngượng.

 

"Ý tôi là, để tôi gửi ảnh cho cô." Cậu ấy có vẻ sợ tôi từ chối, vội vàng giải thích, nhưng đôi tai thì đỏ bừng, như sắp nhỏ máu.

 

"Thôi, không cần đâu." Tôi lắc đầu từ chối.

 

"Tạm biệt nhé."

 

14

 

Tôi lại ngồi trên bãi biển thêm hai tiếng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieng-long-cua-meo/chuong-6.html.]

Mặt trời chầm chậm lặn xuống dưới mặt biển, chân trời chỉ còn lại vệt hoàng hôn đỏ rực, những con chim biển bay qua, thỉnh thoảng để lại một hai tiếng kêu, tất cả đều đẹp đến không tưởng.

 

"Khương Ý à, hôm nay khách hàng đặc biệt gọi điện đến khen em! Em làm tốt lắm!"

 

"Tháng này chắc chắn sẽ thưởng thêm cho em! Đợi em về rồi nghỉ bù vài ngày, cuối năm chị sẽ cố gắng đề bạt em lên một cấp nữa."

 

Tôi tắt máy sau cuộc gọi của Lý Linh, đứng dậy chuẩn bị về khách sạn.

 

Điện thoại phát ra tiếng "tít" báo có tin nhắn, tôi hơi ngạc nhiên, đây là âm báo của ứng dụng nào nhỉ? Hình như tôi chưa từng nghe qua.

 

Là ứng dụng "Bé Mèo Thú Cưng"!

 

Trong đó có kết nối với máy cho ăn, máy nước tự động và nhà vệ sinh cho mèo của Nguyên Bảo.

 

Thông báo được gửi từ camera của máy cho ăn.

 

Tôi sững người, ngón tay hơi run lên, rồi nhấn vào xem.

 

Đập vào mắt tôi là khuôn mặt của Nguyên Bảo. Hai bên má nó hóp lại, râu cũng ủ rũ rũ xuống, lông bết lại thành từng búi, mụn cằm đen ngày càng tệ hơn.

 

Ngược lại, nó không ngừng lấy chân đập vào khay đựng thức ăn, lộ rõ sự tuyệt vọng điên cuồng.

 

"Meo..."

 

Lúc này tôi mới nhận ra tiếng kêu của nó đã trở nên khàn khàn, như tiếng gió cọ vào sỏi đá, khô ráp.

 

"Mình đói quá, đói quá." Tôi lại nghe thấy tiếng lòng của nó.

 

"Đói, khát."

 

"Thức ăn, nước."

 

"Mình sắp c.h.ế.t rồi sao? Ôi."

 

Nó liên tục lấy chân đập mạnh vào khay thức ăn, trên giao diện ứng dụng hiện lên cảnh báo màu đỏ báo hiệu thức ăn trong khay đã hết, cần phải bổ sung.

 

Khay thức ăn đã trống ba ngày rồi.

 

Máy nước cũng đã cạn hai ngày.

 

Còn hộp cát vệ sinh đã bảy ngày chưa được dọn.

 

"Cái đồ phiền phức này!" Giọng nữ chua ngoa vang lên, tiếp đó tôi thấy Lâm Niên Niên đá Nguyên Bảo một cái.

 

Nguyên Bảo bị đá văng ra, nằm bất động yếu ớt ở bên cạnh.

 

Tôi không khỏi nhíu mày.

 

"Ai cho mày ị ra ngoài hả? Mày dám làm thế à?" Lâm Niên Niên bắt đầu quát mắng Nguyên Bảo.

 

"Meo..." Nguyên Bảo yếu ớt kêu một tiếng.

 

"Nhưng hộp cát vệ sinh đầy rồi, mình đã gần bốn ngày không được đi vệ sinh."

 

"Mình thật sự rất khó chịu."

 

Đó là tiếng lòng của Nguyên Bảo, đáng tiếc Lâm Niên Niên không thể nghe thấy.

 

Loading...