Tiểu Bạch Hoa của anh ấy - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-08 10:46:38
Lượt xem: 501
1
“Đậu Khấu, cậu xem mấy cái video hot gần đây chưa?”
Tôi ngưng giải đề, quay đầu sang nhìn bạn cùng bàn.
“Video gì cơ?”
“Tháng sau là đến Giáng sinh rồi mà, trong video đó nói nếu cùng người mình thích đi ngắm pháo hoa sẽ có thể ở bên nhau đến đầu bạc răng long.”
Tôi cười nhạt đáp một câu: “Ở bên nhau đến đầu bạc răng long làm gì dễ như vậy.”
Thiết Mộc Lan
Nếu mà chuyện ở bên nhau đến đầu bạc răng long đơn giản thế, thì trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện si nam oán nữ đến vậy.
Nói xong tôi lại tiếp tục làm đề.
Nếu lần tham gia thi đấu này tôi giành được huy chương vàng có thể sẽ giành được một suất tuyển thẳng vào đại học, thế nên thời gian này rất quan trọng đối với tôi.
“Mình nghe nói Tần Uyển hẹn Kỷ Lương Châu cùng đi xem pháo hoa đó, cậu không phải rất thân với Kỷ Lương Châu sao? Cậu ta đồng ý chưa?”
Bạn cùng bàn kéo cánh tay tôi hóng chuyện, trong lòng tôi bỗng hơi khó chịu, vô thức hỏi:
“Tần Uyển là ai?”
“Cậu đi huấn luyện suốt nên có lẽ không biết, Tần Uyển là học sinh mới chuyển đến trường chúng ta, cậu ấy theo đuổi Kỷ Lương Châu ác liệt lắm.”
Tiếng chuông vào lớp reo lên, bạn cùng bàn chỉ tuỳ tiện nói một câu, “Tí tan học mình kể cho.”
Kỷ Lương Châu là chủ tịch hội học sinh, thành tích tốt lại đẹp trai, thế nên người theo đuổi nhiều vô kể.
Rõ ràng đã quen với chuyện này từ lâu rồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lắng một cách khó hiểu.
Một tiết trôi đi, giáo viên bên trên giảng bài rất hăng say nhưng tôi lại không nghe lọt được một chữ nào.
Chưa đợi tan học, tôi đã gặp được Tần Uyển rồi.
2
Tiết cuối cùng là tiết thể dục, vào thứ ba hàng tuần, lớp chúng tôi sẽ học cùng lớp với lớp Kỷ Lương Châu.
Giáo viên thể dục cho lớp chạy ba vòng quanh sân rồi sau đó được tự do hoạt động.
Trước tới nay tế bào vận động của tôi vốn luôn rất yếu, mới chạy được ba vòng đã đỏ hết mặt mày, ngồi bệt xuống gốc cây thở không ra hơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-bach-hoa-cua-anh-ay/chuong-1.html.]
Kỷ Lương Châu đã thay xong áo bóng rổ đi đến vứt cho tôi một chai nước, ánh mắt mang theo ý cười:
“Tiểu Đậu Khấu, tố chất cơ thể cậu kém thật.”
Từ nhỏ đến lớn, Kỷ Lương Châu luôn gọi tôi bằng cái tên Tiểu Đậu Khấu này, cậu ta nói đây là “Xưng hô độc quyền.”
Tôi nuốt xuống ngụm nước, do dự một lát hỏi: “Kỷ Lương Châu, dạo gần đây có người đang theo đuổi cậu à?”
Đôi mắt đen của cậu ta hơi trầm xuống, giống như có điều gì rất khó chịu.
“Cậu bảo cái người phiền phức tên Tần Uyển kia à?”
Nữ sinh trong trường theo đuổi Kỷ Lương Châu có rất nhiều, và…..tôi cũng chưa có nói người đó là Tần Uyển.
Lại do dự thêm một chút nữa, tôi nhìn sang Kỷ Lương Châu.
“Kỷ Lương Châu, thật ra mình….”
Ngay giây sau, một giọng nữ ngọt ngào cắt ngang lời tôi định nói.
“Kỷ Lương Châu! Mình thích cậu.”
Tôi nhìn theo nơi phát ra âm thanh đó.
Một nữ sinh có khuôn mặt thanh tú hoạt bát đứng bám vào lan can ở ban công lớp học, giơ hai tay làm động tác cái loa hét lớn.
Ánh hoàng hôn ấm áp rơi trên người Tần Uyển, cô ta giống như một mặt trời nhỏ đang phát sáng vậy.
Người theo đuổi Kỷ Lương Châu có rất nhiều, nhưng người to gan lớn mật như vậy thì đây là người đầu tiên.
“Kỷ Lương Châu, cậu có muốn đi xem b.ắ.n pháo hoa với mình không?”
Tôi vô thức nhìn sang chàng thiếu niên bên cạnh, con ngươi màu hổ phách của cậu ấy như đang phác hoạ lại hình dáng của thiếu nữ kia.
Mà người con gái ở phía xa kia ánh mắt mang theo nét cười rạng rỡ, giây phút đó dường như trong mắt hai người chỉ còn lại đối phương, hình ảnh này hệt như nam nữ chính ở trong tiểu thuyết vậy.
Tôi cầm chai nước suối trong tay, vô thức siết chặt, nhưng rất nhanh sau đó lại vô lực buông lỏng.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của tôi, Kỷ Lương Châu quay người lại, nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu:
“Quả nhiên là mặt dày, chả đáng yêu bằng một nửa Tiểu Đậu Khấu nhà chúng ta.”
Giống như là muốn chứng minh cho lời nói của mình, Kỷ Lương Châu giơ tay véo má của tôi.