Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Bạch Hoa Muốn Hiến T.h.ậ.n Cho Tôi - 10,11,12

Cập nhật lúc: 2024-09-25 14:58:11
Lượt xem: 540

10.

 

Tôi cầm gậy, vung lên lưng Phong Lập:

 

“Cái này là do anh có mới nới cũ. Biết đã có hôn ước với tôi, còn tơ tưởng quan hệ mờ ám bên ngoài.”

 

Mắt Phong Lập đầy tơ m á u,mang bảy phần thâm tình, ba phần lưu luyến:

 

“Thư Dao, em đ á n h anh đi. Chỉ cần em hả giận và đừng hủy hôn với anh là được.”

 

“?”

 

Phải chăng tôi bị bệnh nên ra tay nhẹ quá, khiến anh ta sinh hoang tưởng và cho rằng tôi ngoài mặt thì lạnh lùng, tuyệt tình, nhưng thực chất không nỡ đ á n h anh ta?

 

Tôi hít một hơi thật sâu, dùng hết sức bình sinh vung vào chân anh ta:

 

“Cái này vì anh lấy oán báo ân. Lòng anh hiểu rõ, tôi và ông ngoại đã giúp đỡ anh nhiều bao nhiêu…”

 

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy đầu anh ta nhễ nhại mồ hôi lạnh, khuôn mặt anh tuấn nhăn nhó.

 

Anh ta ôm đáy quần, đau đớn rên.

 

Ấy ch ế t, hình như đ á n h nhầm chỗ rồi.

 

Tuy tôi muốn anh ta tuyệt tử tuyệt tôn, c h ế t không yên ổn, nhưng chưa từng nghĩ sẽ tr iệ t s ả n anh ta bằng cách thủ công thế này!

 

Châu Chí Viễn thấy đôi co với tôi như nước đổ đầu vịt, nên không diễn nữa mà nhìn tôi với đôi mắt oán độc:

 

“Châu Thư Dao! Con thật là hư hỏng hết thuốc chữa rồi!”

 

Tôi nghịch cây gậy, khinh thường:

 

“Ông nói thêm một câu nữa xem? Tôi thấy cái chân còn lại của ông cũng không cần nốt nữa à?”

 

Ông ta rùng mình sợ hãi, hệt như nhìn thấy tà linh, loạng choạng đỡ Phong Lập tháo chạy.

 

Như thể sợ tôi sẽ đuổi theo và cho ông ta vài gậy vậy.

 

Chỉ là ánh mắt Phong Lập ngoảnh đầu nhìn tôi như bị tẩm độc, khiến người ta khiếp sợ.

 

Nhìn dáng vẻ che chở đàn con của Châu Chí Viễn, tôi mím môi, thấy có gì đó sai sai:

 

“Sao tôi cứ có cảm giác mình không phải con ruột Châu Chí Viễn mà là Phong Lập ấy nhỉ?”

 

11.

 

Lục Đào cũng cực kỳ bất ngờ khi nghe chuyện Châu Chí Viễn dẫn Phong Lập xông vào nhà cũ của ông ngoại.

 

Cô ấy có vài mối quan hệ ở thành phố A và giúp tôi điều tra trong vòng một ngày.

 

Tôi đúng là con ruột của Châu Chí Viễn.

 

Tuy Phong Lập không giống tôi nhưng anh ta cũng có liên hệ thân thiết với Châu Chí Viễn.

 

Anh ta chính là con trai mối tình đầu của ông ta.

 

Phụ nữ trong đời Châu Chí Viễn nhiều vô kể. Người ông ta yêu thương nhất đương nhiên là tình đầu và Lâm Lệ Quyên, mẹ của Châu Thư Nguyên bây giờ.

 

Bị ông ta ghét nhất hiển nhiên là người mẹ đã m ấ t của tôi.

 

Dù gì đi nữa thì việc nhìn mặt ba vợ sống qua ngày và nhẫn nhịn dựa hơi nhà vợ cũng chẳng phải bản lĩnh nhỏ.

 

Tôi gật đầu: “Chẳng trách Châu Chí Viễn bảo vệ Phong Lập đến thế.”

 

Chắng trách theo nguyên tác, dù Châu Thư Dao đã triệt để xúc phạm Phong Lập, ngay cả bạn thân Lục Đào cũng vì thế mà bị liên lụy, kết cục thê thảm. Nhưng Châu Chí Viễn và Châu Thư Nguyên vậy mà có thể an toàn rút lui, thậm chí lợi dụng sự trở mình của Phong gia mà đổi chủ tập đoàn nhà họ Châu.

 

Lục Đào nhìn báo cáo của trợ lý, cười nhẹ, đút miếng cam đến bên miệng tôi:

 

“Còn một chuyện đặc biệt hài hước khác. Không phải trước kia cô thanh mai bé bỏng của hôn phu cậu từng tiết lộ bí mật công ty ra ngoài sao? Cậu đoán xem, là ai ra lệnh?”

 

Tôi nhai miếng quýt ngọt lịm, thuận miệng đáp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-bach-hoa-muon-hien-than-cho-toi/101112.html.]

 

“Hẳn là Châu Chí Viễn nhỉ.”

 

“Bingo!”

 

Tôi thắc mắc vô cùng:

 

“Đầu ó c Châu Chí Viễn bị hỏng à?”

 

“Ai biết đâu. Chắc bị cậu áp chế nên muốn lấy lại quyền lực đó. Chỉ cần cậu phạm lỗi sai nhỏ nhất trong việc xử lý chuyện này thì ông ta sẽ cấu kết vùng vài quản lý cấp cao làm cậu bẽ mặt.”

 

Màn đấu đá nội bộ này ảo đến độ tôi chỉ có thể dùng hai từ đơn giản để đánh giá Châu Chí Viễn: “Ngu xuẩn.”

 

Lục Đào chậm rãi nói:

 

“Cô nàng ngây thơ Lâm Tâm Tâm không biết bản thân bị Châu Chí Viễn lợi dụng, nhưng bạn trai tốt đẹp kia của cô ta lại rõ như lòng bàn tay. Thậm chí tớ nghi ngờ việc Lâm Tâm Tâm có khả năng tiết lộ ra ngoài cũng có phần xúi giục của Phong Lập trong đó.”

 

“Là thế nào?”

 

“Cậu tưởng chỉ mình Châu Chí Viễn muốn cậu rớt đài à? Phong Lập đương nhiên cũng vậy. Anh ta không muốn ăn bám nhà vợ như Châu Chí Viễn, mà muốn trực tiếp đoạt quyền từ tay cậu, phế chức vị của cậu, mở ra một chương mới.”

 

“Đến lúc đó, chớ nói một Lâm Tâm Tâm, cả Lý Tâm Tâm, Vương Tâm Tâm, tám cô, mười cô Tâm Tâm, anh ta cũng không ngại.”

 

Không hổ là nam chính bá đạo tổng tài sẽ có lối đi riêng.

 

Tôi vỗ tay:

 

“Cái này gọi là gì, chính là sự tiến hóa của đàn ông ăn bám.”

 

Lục Đào cười tà:

 

“Cậu đoán xem, nếu Lâm Tâm Tâm biết được mình bị người yêu thương nhất xem như công cụ để lợi dụng, liệu cô ta có sinh ra nghi ngờ với Phong Lập, người cô ta vô cùng tin tưởng không?”

 

12

 

Tôi thấy nhẹ nhõm hẳn khi nhận được tin tức từ thám tử tư.

 

Phong Lập mấy ngày qua rất khó khăn.

 

Không những công ty gặp vấn đề lớn trong vận hành, mà cô vợ nhỏ Lâm Tâm Tâm không biết làm cách nào biết được bản thân bị anh ta lợi dụng như công cụ để lật đổ hôn thê.

 

Lâm Tâm Tâm còn chút lương tâm, khóc lóc hỏi anh ta:

 

“Trong mắt anh, quyền lợi quan trọng hơn tất cả sao? Phong Lập, cũng vì em tin lời anh, nên mới làm ra loại chuyện ngu xuẩn như tiết lộ bí mật công ty!”

 

Giờ đây, Phong Lập cũng có chút khó chịu với cô nàng thanh mai mà anh ta luôn thương yêu này:

 

“Em tưởng mình là ai? Có thể so với tương lai cả tập đoàn Phong thị sao?”

 

Lâm Tâm Tâm giàn giụa nước mắt, nức nở:

 

“Vậy là, em yêu anh lâu như vậy, nhưng anh đối với em, ngay cả chút động lòng cũng không có?”

Ở đây có một rổ Pandas

 

Lúc bấy giờ, Phong Lập vốn đã bận tối mặt vì vấn đề đứt đoạn nguồn vốn của tập đoàn, nào còn tâm tư nói chuyện yêu đương:

 

“Lâm Tâm Tâm, em thôi mơ mộng hão huyền đi. Nếu không phải vì điều kiện ở bên anh một năm lố bịch không gì bằng kia, làm sao Châu Thư Dao lại đột ngột giở quẻ!”

 

“Là em khi ấy chủ động nói hiến t h ậ n cho Thư Dao. Giờ thì hay rồi, anh vì chuyện này mà rước rắc rối đầy người, các nhà đầu tư lớn đều chạy cả!”

 

“Bây giờ anh chịu nuôi em. Này em, em nên đội ơn anh mới đúng. Sao em dám…”

 

Chưa nói hết câu, cà phê trong tay Lâm Tâm Tâm đã hắt lên mặt anh ta:

 

“Phong Lập, coi như tôi nhìn lầm anh.”

 

“Sau này, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi.”

 

Anh ta không ngờ đóa tiểu bạch hoa mình nuôi lại là bá vương hoa.

 

Cà phê nhỏ giọt xuống theo gọng kính viền vàng.

 

Sơ mi trắng phẳng phiu của Phong Lập giờ đây vương đầy vết cà phê, nhếch nhác vô cùng.

Loading...