Tiểu Bạch Hoa Muốn Hiến T.h.ậ.n Cho Tôi - 7,8,9
Cập nhật lúc: 2024-09-25 18:40:34
Lượt xem: 501
7.
Tôi xoa bàn tay non mềm của Lục Đào.
Cô ấy lẽ ra phải sống cuộc đời suôn sẻ, bình an của một cô tiểu thư xinh xắn.
Lại bởi vì tình chị em với Châu Thư Dao mà nhiều lần nhắm vào Phong Lập cùng Lâm Tâm Tâm, khiến Phong Lập ghi hận sâu sắc.
Sau khi Lâm Tâm Tâm ôm b ụ n g b ầ u chạy trốn, nhà họ Lục bị nhà họ Phong mới vùng lên đ iê n c uồ n g chèn ép.
Từ lúc nhà họ Lục phá sản, Lục Đào đã rất vất vả.
Bị người khác s ỉ n h ụ c, giẫm đạp. Đôi tay thon dài trắng nõn đầy thương tích và nứt nẻ khủng khiếp.
Tôi và Lục Đào chẳng qua chỉ là công cụ oán hận làm tôn lên tình cảm đậm sâu của nam chủ mà thôi.
Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt kiên định:
“Đào Đào, sau này tớ sẽ bảo vệ cậu.”
Lục Đào trừng mắt hờn dỗi:
Ở đây có một rổ Pandas
“Còn nói những lời này à. Cậu nên lo cho sức khỏe của mình trước đi kìa.”
“Mấy ngày qua tớ tìm bác sĩ nước ngoài có tiếng cho cậu rồi. Mai chúng ta chuyển viện, chớ để lũ rác rưởi đó quấy rầy sự yên tĩnh của cậu.”
Cô ấy muốn nói gì đó nhưng lại do dự, miệng khép mở liên tục.
“Đào Đào, cậu muốn nói gì thì nói thẳng ra đi.”
“Thư Dao, Phong Lập là kiểu có thù tất báo. Tớ chỉ sợ ngày tháng sau này của cậu sẽ không bình yên đâu.”
Tôi cười khinh:
“Binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn. Anh ta bất nhân bất nghĩa, tớ cũng chẳng còn sợ anh ta nữa.”
8.
Lục Đào dự đoán quả không sai.
Trợ lý của tôi làm việc rất hiệu quả, mặc phía Phong Lập không mấy hợp tác.
Nhưng tin tức hủy hôn của Phong Lập và Châu Thư Dao đã nhanh chóng được đăng lên đầu báo.
Phong Lập cũng tới phòng bệnh tìm tôi vài lần nhưng đều thất bại.
Anh ta thông qua y tá mới biết được tôi đã chuyển viện từ lâu.
Phong Lập hốt hoảng cùng đường, đã liên hệ với người ba rẻ rúng Châu Chí Viễn của tôi và tìm đến chỗ ông ngoại tôi.
Tôi nhận được tin, liền chạy vội tới nhà cũ của ông ngoại. Còn chưa bước qua cửa, tôi đã nghe tiếng Châu Chí Viễn lớn giọng:
“Ba, ba xem con có lòng tìm một người chồng tốt như thế cho Thư Dao. Thư Dao nói không cần liền vứt bỏ. Chuyện này không ổn đâu!”
“Thật sao? Vậy chuyện này là Thư Dao không phải rồi.”
Châu Chí Viễn vội vàng chạy tới, nịnh nọt vô cùng: “Hơn nữa, đứa nhỏ tiểu Phong này ba cũng gặp rồi, giỏi giang biết bao. Có thằng bé, tập đoàn nhà họ Châu của chúng ta không phải có người kế nghiệp rồi sao?”
Tôi còn chưa xuống l ỗ, đã bắt đầu muốn tập đoàn đổi chủ.
Qua tấm rèm, tôi mơ hồ trông thấy Châu Chí Viễn cúi người đ.ấ.m chân cho ông ngoại, còn không quên đơm đặt cho tôi:
“Đứa nhỏ Thư Dao này thực sự đã phụ những cố gắng và nỗ lực của tiểu Phong.”
Ông ngoại gật gù: “Thư Dao được ba cưng chiều từ nhỏ, lẽ nào bị chiều hư rồi.”
Phong Lập tiếp lời, giọng nói hiếm khi mất đi sự tự chủ:
“Phải ạ, cháu đã hao tâm tổn sức tim cho Thư Dao chỗ hiến t h ậ n thích hợp. Chân thành cháu dành cho Thư Dao có trời đất chứng giám.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-bach-hoa-muon-hien-than-cho-toi/789.html.]
Ông ngoại an ủi Phong Lập như vuốt ve một chú chó:
“Tiểu Phong là đứa trẻ ngoan. Sức khỏe của con bé Thư Dao này luôn là mối bận tâm của ông.”
Châu Chí Viễn trông thấy thần sắc hòa hoãn của ông ngoại, bèn bắt đầu hăm he mấy công ty con đó:
“Hơn nữa, Thư Dao lại vì chút mâu thuẫn cỏn con mà lấy những công ty đó ra uy h i ế p tiểu Phong.”
“Điều này quả thực không thỏa đáng.”
Châu Chí Viễn ngập ngừng rồi thở dài:
“Ba không biết đấy thôi, tiểu Phong hiện đang phát triển dòng sản phẩm mới, đang lúc cần vốn hỗ trợ.”
“Bên cung cấp vốn biết tiểu Phong được nhà họ Châu chống lưng, còn có dòng tiền từ những công ty đó hỗ trợ mạnh mẽ, nên mới sẵn lòng cung cấp vốn gốc.”
“Đứa nhỏ Thư Dao không hiểu chuyện quậy thành như vậy thì bên đầu tư vốn rất dễ mất niềm tin.”
Chẳng lọt lỗ tai nổi nữa rồi.
Hai tên k hố n mưu mô này.
9.
“Chân thành của anh chính là mời người phụ nữ ái mộ anh đến hiến t h ậ n cho tôi, rồi thuận nước đẩy thuyền để tam thê tứ thiếp à?”
Tôi xông vào, nhìn khuôn mặt chẳng khác gì c h ó của anh ta rồi phun nước bọt:
“Bớt lấy cái chân thành buồn nôn đến c h ó cũng khinh kia ra và đi sống êm đẹp với thanh mai bé nhỏ của anh đi. Tôi không muốn nhúng tay vào.”
“Tém tém cái nết đứng núi này trông núi nọ lại. Đã hứa ở bên Lâm Tâm Tâm thì đừng mơ tưởng chiếm được lợi ích nào từ tôi.”
Ông ngoại chống gậy, run rẩy đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc:
“Tiểu Phong, là thật sao?”
Mặt Phong Lập hết đỏ lại trắng, yếu ớt chống chế:
“Không phải vậy đâu ông ngoại. Tâm Tâm rất lương thiện, chỉ muốn ở bên cháu một năm.”
“Vớ vẩn! Tôi sống bảy mươi năm cũng chưa hề như vậy!”
Ông ngoại tức đến độ cầm gậy n ệ n lên lưng anh ta.
Phong Lập kêu lên đau đớn.
Anh ta đã quen với việc là một kẻ độc tài đứng đầu nhà họ Phong. Đừng nói tới chịu đòn, anh ta thậm chí còn ngỗ nghịch.
Anh ta thường tự cho mình là cấp trên và động tay động chân, mắng c h ử i nhân viên cấp dưới.
Ở truyện gốc, anh ta còn bảo quản gia bị tật ở chân leo lên đỉnh Everest tìm thiên sơn tuyết liên trong truyền thuyết mà Lâm Tâm Tâm thích, để minh chứng cho tình yêu nồng nàn dành cho cô ta.
Tôi chỉ muốn lên án một câu: mỗi một lỗ chân lông của tư bản đều thấm đầy m á u và bùn nhơ.
Lúc bấy giờ, vị bá đạo tổng tài đang ngây như phỗng trên ghế, xem chừng chưa kịp phản ứng.
Châu Chí Viễn không đành lòng nhìn Phong Lập bị đ á n h:
“Ba! Tiểu Phong còn nhỏ không hiểu chuyện…”
Ông ngoại tái mét, gậy tiếp theo rơi xuống chân ông ta:
“Nó không hiểu chuyện, cậu cũng không nốt à? Vậy mà lại giấu tôi chuyện lớn thế này!”
“Hạng người xấu xa cỡ nào cũng mang đến cho Thư Dao? Thư Dao không phải con gái anh sao!”
Mấy năm nay Châu Chí Viễn chìm trong rượu chè, g á i g ú, x ư ơ n g c ố t đều đã rệu rã trong h o a n l ạ c, vừa chịu một gậy đã không đứng vững, ngã khụy trên đất.
Tôi chộp lấy cây gậy và dìu ông ngoại:
“Ông tuổi đã cao, việc đ á n h những con người này, để cháu làm cho.”