Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Hoàng Hậu - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-08-10 12:59:26
Lượt xem: 2,305

1

 

Hoàng cung ban đêm thật yên tĩnh.

 

Thức ăn trên bàn ta chỉ động đến vài miếng, không phải là không đói, chỉ là thức ăn quá tinh tế, ta nhất thời chưa quen ăn.

 

Cửa kẽo kẹt bị đẩy ra, một giọng nói dịu dàng truyền đến: "Cô nương, bữa tối người dùng chẳng được bao nhiêu, đói bụng chịu làm sao nổi?"

 

Ta cắn môi, thật sự không tiện mở miệng nói rằng ta muốn ăn thịt cừu nướng.

 

"Ta không đói."

 

Có lẽ vẻ mặt chán ăn của ta đã bị ma ma hiểu lầm, bà thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn ta đầy thương cảm: "Ài, cũng chỉ mới là một tiểu cô nương còn non nớt, người có muốn ăn gì không? Ma ma sẽ vào bếp nhỏ làm cho người?"

 

Ta lắc đầu.

 

Thịt cừu nướng, chắc chắn bà ấy không làm được, dù có làm được, cũng không thể nào sánh bằng tay nghề của đại ca ta.

 

Sau khi ma ma chăm sóc ta đi ngủ xong, bà đóng cửa rời đi.

 

Ta mở mắt nhìn những tầng lớp màn nhẹ nhàng rũ xuống, cuối cùng không thể chịu nổi bụng đói kêu rồn rột, đành kéo chăn, mang giày chạy ra ngoài.

 

Đây là lần đầu tiên ta đến hoàng cung.

 

Cung cấm có giờ giới nghiêm, nhưng vì dáng vóc nhỏ nhắn, bước chân không tiếng động, giống như con mèo, ta không gặp phải bất kỳ cản trở nào.

 

Lang thang không mục đích một hồi, mũi ngửi thấy mùi thơm, đó là mùi đặc trưng của thịt cừu nướng, ta lập tức chảy nước miếng, theo hướng mùi hương tìm đến.

 

Ta nhìn thấy Tiêu Thừa Dực.

 

Ngài đang ngồi xổm trên đất, thành thạo nướng thịt cừu, vừa nướng vừa chửi bới: "Mấy tên ngự trù trong cung đều là phế vật, ngay cả nướng thịt cừu cũng không biết, vẫn phải để lão tử tự mình ra tay."

 

Ta nuốt nước bọt, xoay người, rón rén định rời đi.

 

Đáng tiếc, bước chân nhẹ nhàng như mèo của ta vẫn bị ngài phát hiện.

 

"Ai đó!" Theo một tiếng quát nhẹ, một viên đá bay thẳng đến chân ta, ta chỉ cảm thấy đau buốt, chân mềm nhũn liền quỳ xuống đất.

 

Tà áo long bào lướt qua trước mắt ta, giọng nói uy nghiêm của Tiêu Thừa Dực vang lên: "Ngươi là ai?"

 

Ta run rẩy ngẩng đầu.

 

Nhìn thấy ta, Tiêu Thừa Dực như bị mèo đạp đuôi, suýt chút nữa dựng lông, nhưng ngài rất nhanh đã ổn định lại: "Sao ngươi vẫn chưa ngủ, nhỏ xíu mà dám đi lang thang trong cung."

 

Ngữ khí tuy dữ dằn, nhưng lời nói lại dễ gần, hoàn toàn không giống như một vị đế vương cao cao tại thượng, nắm giữ quyền sinh sát.

 

Nỗi sợ trong lòng ta giảm đi vài phần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-hoang-hau/phan-1.html.]

 

Ta nhớ lại ba ngày trước, lần đầu tiên gặp Tiêu Thừa Dực.

 

Ngài ngồi trên long ỷ, khi nghe ta báo tên và tuổi, liền lập tức đứng dậy bước đến bên ta, cúi người nhìn ta: "Ngươi, mười bốn tuổi?"

 

Ta đáp: "Thưa bệ hạ, thần nữ vừa tròn mười bốn tuổi."

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Ngài hít một hơi sâu, xoay người, vung cánh tay mạnh mẽ, cho thái giám bên cạnh một cái tát vang dội, giọng đầy khí lực mắng: "Lão tử là thiếu hoàng hậu, chứ không phải thiếu con gái."

 

Ta tưởng rằng ngài sẽ ngay lập tức đuổi ta ra khỏi hoàng cung.

 

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, ngài nói: "Dọn dẹp cung Túy Thanh cho nàng ở, phiền phức thật."

 

Mùi thơm của thịt cừu nướng theo gió bay đến.

 

Ta nuốt nước miếng ừng ực, ánh mắt dính chặt vào đùi cừu nướng.

 

Tiêu Thừa Dực nhìn theo ánh mắt ta, cười khẽ: "Xem ra vẫn chỉ là một con mèo thèm ăn, thôi thì đành vậy." Ngài quay lại, vẫy tay gọi ta: ‘‘Mèo tham ăn, lại đây."

 

Ta thật sự không thể cưỡng lại sự cám dỗ của thịt cừu nướng, bèn bước tới.

 

"Muốn ăn không?" ngài hỏi.

 

Ta gật đầu thành thật.

 

Ngài gật đầu có chút khó hiểu, đôi mắt sắc bén của ngài trong ánh lửa vừa mang uy nghiêm vừa chứa đầy sát khí: "Ngươi là người đầu tiên từ khi trẫm nhập cung dám ăn cùng trẫm."

 

Tiêu Thừa Dực xé một miếng thịt đưa cho ta, ta đón lấy, nếm thử một miếng, mắt sáng rực lên.

 

Ngài nhướn mày: "Trẫm nướng thế nào?"

 

"Ngon lắm." Ta cảm động đến rưng rưng.

 

"Ngon thì ngon, khóc cái gì?" Ngài thấy ta vừa ăn vừa khóc, mắng: "Đúng là trẻ con phiền phức, lại đây ăn, không được khóc nữa, nếu còn khóc..." Ngài suy nghĩ một lát rồi dọa ta: "Lôi ra ngoài c.h.é.m đầu."

 

Ta sợ đến nghẹn.

 

Nếu không phải Tiêu Thừa Dực kịp thời phát hiện và vỗ mạnh vào lưng ta, có lẽ đêm nay ta đã c.h.ế.t ngạt ở đây, hưởng dương mười bốn tuổi.

 

Kể từ sau khi ăn thịt cừu nướng của Tiêu Thừa Dực, ta phát hiện mình càng kén ăn hơn.

 

Thức ăn cung nữ mang đến, ta chẳng đụng đến một miếng.

 

Ta vốn đã chẳng được mấy lạng thịt, đói thêm mấy bữa nữa, gió thổi qua cũng bay, làm ma ma đứng bên cạnh thêm lo lắng: "Cô nương, dù sao người cũng nên ăn một miếng đi, trời đất lớn lao, ăn uống là quan trọng nhất. Không thể vì hoàng thượng không đến cung chúng ta mà người lại tuyệt thực. Hiện tại Nam Triều mới định, hoàng thượng bận rộn chính sự, nhất thời quên mất người cũng là điều dễ hiểu."

 

Không nhắc đến Tiêu Thừa Dực thì thôi, nhắc đến ngài, ta lại càng đói hơn.

 

Ma ma thở dài, ta đột nhiên ngẩng đầu hỏi bà: "Ma ma, làm thế nào để ta gặp được hoàng thượng đây?"

Loading...