Tiểu Hoàng Hậu - Phần 10 (Hết)
Cập nhật lúc: 2024-08-10 13:03:13
Lượt xem: 2,358
"Nói gì?"
Từ Lâm nói tiếp: "Sư phụ đã từng viết nhiều thư về đây, nói rằng trong cung có một nhóc con, phiền phức lắm..."
Ta mặt đen lại, lặng lẽ nghiến răng.
Từ Lâm nhìn lên bầu trời đêm trong trẻo: "Sư phụ từ năm mười hai tuổi đã sống cuộc đời l.i.ế.m m.á.u trên lưỡi d.a.o nơi chiến trường, Nam Lâm này dân phong thô lỗ, tính cách sư phụ cũng rộng rãi thẳng thắn, nên nếu ngài ấy có điều gì không phải, ngươi đừng để bụng."
Điều này ta đã sớm biết.
So với ta, vị hoàng đế này còn cần phải học lễ nghi hơn, nhưng ai dám dạy ngài ấy chứ?
Khi ngài ấy nổi giận, thường bất chợt thốt ra vài câu "lão tử", đám lão thần trong triều chỉ biết thở dài, ngoài ra còn làm gì được nữa?
Dù thô lỗ, không làm được kiểu cách của quân tử, nhưng từ khi ngài lên ngôi, Nam Triều trở nên yên bình, người dân sống trong an lành, vậy là đủ rồi.
"Ngươi có sợ ngài không?" Từ Lâm hỏi ta.
"Không sợ." Ta cười: ‘‘Ban đầu thì có, nhưng sau khi ngài nướng đùi cừu cho ta, ta nhận ra ngài không đáng sợ chút nào."
Từ Lâm cười: "Sư phụ vẫn là sư phụ."
Khi ta trở về doanh trại, Tiêu Thừa Dực đã ở đó chờ sẵn, ngài hỏi ta: "Nàng đi đâu mà về trễ vậy?"
Ta hừ một tiếng, không thèm để ý đến ngài.
Ngài nắm lấy tay ta: "Nhóc con này gan lớn rồi, trẫm hỏi mà nàng lại trả lời bằng mũi sao?"
Ta nghiến răng: "Chính ngài đã gọi ta là tiểu gia hỏa, nói ta là phiền phức mà."
Ngài ngẩn người, rồi cũng nghiến răng: "Từ Lâm, cái tên này."
Đêm ở Nam Lâm lạnh như nước, ta nằm trên chiếc giường trải lông cáo dày mà vẫn cảm thấy lạnh.
Nhìn Tiêu Thừa Dực nằm trên giường đối diện, ta âm thầm tính kế.
Khi ta nhẹ nhàng trèo lên giường ngài, Tiêu Thừa Dực đột nhiên mở mắt, ngài xoay người, nắm lấy tay ta. Trong giây lát, ta đã bị ngài đè xuống.
Thấy là ta, vẻ mặt cảnh giác của ngài lập tức biến mất, thay vào đó là nét dịu dàng và thắc mắc.
"Sao thế, không ngủ được à?"
Ta lí nhí: "Thiếp lạnh."
Ngài gật đầu: "Nam Lâm chỗ này, ban đêm rất lạnh, để ta gọi Từ Lâm mang thêm vài cái chăn."
"Muộn rồi mà." Ta ẩn ý: ‘‘Ở đây có cái chăn sẵn rồi mà."
Tiêu Thừa Dực nhanh chóng hiểu ra, ngài định đứng dậy nhưng bị ta kéo lại, ánh mắt ta ngấn nước, trông rất tội nghiệp: "Từ Lâm đã gọi ta là sư mẫu rồi mà."
"Nhóc con..."
"Thần thiếp là thê tử của ngài."
Ta vòng tay qua cổ ngài: ‘‘Tiêu Thừa Dực, thần thiếp thích ngài, chẳng lẽ ngài không thích thần thiếp sao?"
"Thần thiếp không thích bị hôn lên trán." Ta tiếp tục nói.
Cơ thể Tiêu Thừa Dực dần trở nên nóng bừng, ta có thể cảm nhận được điều đó.
Ta mỉm cười, nhẹ nhàng nâng người lên, hôn lên đôi môi của ngài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-hoang-hau/phan-10-het.html.]
Đêm Nam Lâm thật lạnh, nhưng ta lại cảm thấy ấm áp như mùa xuân.
Bên ngoài, mặt trăng e thẹn đỏ bừng.
**Phiên ngoại**
Một năm sau, ta và Tiêu Thừa Dực vui mừng đón con trai đầu lòng.
Thái hậu cuối cùng cũng yên tâm, bà có thể an tâm tu hành.
Tiêu Thừa Dực đặt tên con là Tiêu Nam Lâm, lập làm thái tử. Từ khi thái tử biết nói, Tiêu Thừa Dực đã mời thái phó đến dạy dỗ.
Mỗi lần, tiểu thái tử đều níu lấy ta: "Mẫu hậu, con không muốn học, con muốn ở bên mẫu hậu."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khi Tiêu Thừa Dực nhìn thấy, ngài luôn cau mày, nhấc bổng tiểu thái tử lên và không chút do dự ném ra ngoài: "Nam tử hán đại trượng phu, suốt ngày bám theo mẫu hậu thì ra thể thống gì, đi học đi, nếu không lão tử sẽ bẻ gãy chân ngươi."
Nói rồi, ngài đóng cửa lại, tiếp tục lẩm bẩm: "Lão tử có thể tay không đánh hổ, sao lại sinh ra đứa con nhút nhát như vậy."
Ta ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Hoàng thượng, ngài đang bóng gió trách ai đó sao?"
Tiêu Thừa Dực lập tức đổi sắc mặt, ngồi xuống bên cạnh ta: "Sao có thể chứ." Nói rồi ngài bắt đầu lả lơi với ta.
Ta cười: "Hoàng thượng, trước đây thần thiếp cầu xin ngài đụng đến thần thiếp, ngài coi thần thiếp như cọp beo, sao bây giờ lại khác thế này?"
Tiêu Thừa Dực đè ta xuống giường: "Không có gì thay đổi, chỉ là bây giờ ta coi nàng là người phụ nữ của ta."
"Vậy trước đây thì sao?"
"Trước đây nàng chỉ là một tiểu gia hỏa."
"Giờ nàng là thê tử của ta."
Mười lăm năm sau, thái tử đăng cơ làm hoàng đế, đại xá thiên hạ, nhưng chúng ta không còn bận tâm đến điều đó nữa.
Vì ta và Tiêu Thừa Dực đang bắt cá bên bờ suối.
"Sao nàng lại ngốc thế, ta đã nói rồi, khi đ.â.m cá phải nín thở, phải nhanh tay lẹ mắt, nàng tay chân nhỏ bé, phản ứng còn chậm hơn cả cá, đến khi nàng bắt được cá, chúng ta chắc đã c.h.ế.t đói rồi."
Ta tức giận ném cây sào: "Vậy ngài làm đi."
Tiêu Thừa Dực nhặt cây sào lên, từ phía sau nắm lấy tay ta: "Đừng giận nữa, để ta dạy nàng, sao bây giờ nàng lại dễ nổi nóng như vậy?"
Ta cười: "Không phải tại ngài nuông chiều thiếp sao."
Đêm đến, chúng ta vừa ngắm sao trời, vừa uống rượu, Tiêu Thừa Dực nói: "Lăng nhi, sinh cho ta thêm vài đứa con nữa nhé."
"Làm gì?"
Trước khi rời cung, Tiêu Thừa Dực đã dặn thái tử, nếu thái tử không cai trị đất nước đàng hoàng, ngài sẽ bẻ gãy chân hắn.
Lúc đó ta mới hiểu ra, thì ra đứa con đáng thương của ta chỉ là một công cụ mà thôi.
"Sinh thêm hai đứa nữa, sau này chúng ta nằm ngắm sao, không cần phải đi săn bắt cá nữa."
Ta trừng mắt, nhét con cá vào miệng ngài: "Ăn đi, đừng nói nhiều."
Nhìn lên những vì sao, ta dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ, Tiêu Thừa Dực ôm chặt lấy ta: "Cảm ơn nàng, Lăng nhi, có nàng, Nam Lâm Vương này cả đời không hối tiếc."
Ta khẽ nhếch môi, mỉm cười.
**Hết.**