Tiểu Hoàng Hậu - Phần 9
Cập nhật lúc: 2024-08-10 13:02:52
Lượt xem: 2,090
Lần đầu gặp ngài, ta sợ ngài.
Lần thứ hai gặp ngài, ta kính ngài.
Dần dần, nỗi sợ và sự kính trọng ấy chuyển hóa thành một cảm xúc khác.
Nam Lâm Vương, có lẽ từ khi ta sinh ra, đã định sẵn có duyên với ngài.
Đêm khuya, tĩnh lặng vô cùng.
Ta nằm trên long sàng, Tiêu Thừa Dực nằm bên cạnh ta, dưới ánh nến, dung mạo ngài sáng sủa đến không ngờ, ánh mắt ngập tràn tình cảm dịu dàng: "Nhóc con, ngươi có sợ trẫm không, có thấy trẫm già rồi không?"
Ta thành thật gật đầu: "Ngài đúng là có chút lớn tuổi rồi..."
Khi ngài mặt mày đen lại, ta liền đổi giọng: "Nhưng cha thần thiếp từng nói, lớn tuổi hơn một chút sẽ biết thương người."
Ngài nhìn ta lớn lên, ta biết ngài còn lưỡng lự trong lòng.
"Ta vẫn lo rằng ngươi sẽ hối hận." Tiêu Thừa Dực thở dài: ‘‘Ngươi chưa từng tiếp xúc với nam tử cùng tuổi, từ khi vào cung, đã bị ta chi phối, nếu một ngày nào đó ngươi tỉnh ngộ, liệu ngươi có hối hận vì quyết định ngày hôm nay?"
"Ít nhất hiện tại thần thiếp không hối hận." Ta nhìn vào mắt ngài.
Ngài phất tay, ngọn nến tắt, ngài nằm bên cạnh ta, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn nàng, tiểu gia hỏa."
"Cảm ơn nàng, đã đem lại hy vọng cho cuộc đời cô độc của ta."
Câu nói sau cùng đó, ngài tưởng rằng ta không nghe thấy, nhưng ta đã nghe được.
Một năm trôi qua, bụng ta vẫn chưa có tin tức gì, thái hậu lo lắng không thôi.
Bà ám chỉ rằng có phải Tiêu Thừa Dực không còn khả năng không.
Sau khi về cung, ta kể lại chuyện này cho Tiêu Thừa Dực nghe, ngài tức giận đến suýt đập vỡ bàn, gương mặt tuấn tú lúc xanh lúc trắng: "Tiểu gia hỏa, nàng không nói với thái hậu rằng trong suốt một năm qua..."
"Chưa từng chạm vào thần thiếp sao?" Ta tiếp lời.
Mặt ngài hiếm khi đỏ lên, đến cả tai cũng đỏ bừng.
Nam Lâm Vương bách chiến bách thắng, nay là hoàng đế Nam Triều, lại đỏ mặt trước ta.
Ta bước đến bên ngài, dùng hai tay nâng mặt ngài lên: "Hoàng thượng, thần thiếp đã trưởng thành rồi."
Ta đã mười sáu tuổi, giống như thái hậu nói, bà năm mười sáu tuổi đã có hoàng tử rồi.
Ngài quay mặt đi, hơi thở có chút nặng nề: "Vẫn chưa đến lúc."
Ta cười: "Vậy phải đợi đến khi nào, đến khi ngài bảy tám mươi tuổi, khi đó ngài đã quá già rồi, lỡ như thật sự không còn khả năng nữa, chúng ta sẽ trở thành tội nhân của Nam Triều."
Ngài trừng mắt: "Nàng nói ai không còn khả năng?"
Ta cố tình khiêu khích ngài: "Hoàng thượng, ngoài ngài ra, còn ai nữa?"
Tiêu Thừa Dực lập tức đè ta xuống giường, nhìn vào mắt ta, ngài từ từ đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày ta: "Tiểu gia hỏa, nàng đang dùng kế khích tướng với trẫm đấy à."
"Vậy ngài có bị thần thiếp khích tướng không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-hoang-hau/phan-9.html.]
Ngài cúi xuống gần cổ ta, hơi thở nóng hổi phả lên da: "Lăng nhi, vẫn chưa đến lúc, chờ trẫm thêm một thời gian nữa."
Đây là lần đầu tiên ngài gọi tên ta.
8
Ta bề ngoài có vẻ vô hại, nhẹ nhàng như mây gió, nhưng một khi đã yêu ai, ta sẽ bắt đầu hành động.
Sau khi nhận ra mình thích Tiêu Thừa Dực, ta hỏi ma ma: "Làm thế nào để hoàng thượng chịu cùng ta chung chăn gối?"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ma ma suýt nghẹn nước trà, sau khi lấy lại bình tĩnh, bà nói: "Hoàng hậu nương nương, hay là tối nay người thử thay đổi trang phục, mời hoàng thượng uống chút rượu, ngắm trăng?"
Thế là, khi đêm xuống, ta mặc y phục mỏng manh, ngồi bên giường ngài, đôi mắt mơ màng, nhẹ nhàng nhấp rượu, rồi vẫy tay gọi ngài: "Hoàng thượng, lại đây nào."
Ánh mắt Tiêu Thừa Dực chợt trở nên tối sầm, ngài ngay lập tức nắm lấy cổ ta, ném ra ngoài.
Ta buồn bực vô cùng.
Từ đó, mỗi đêm ta đều canh chừng ở điện Thừa Khánh, nhưng Tiêu Thừa Dực không thay đổi ý định, mỗi lần đều ném ta ra ngoài.
Ta thật sự rất muốn đến mách thái hậu.
Cho đến một ngày, Tiêu Thừa Dực hỏi ta: "Có muốn ra ngoài chơi không?"
"Đi đâu?"
"Trẫm còn nợ ngươi một chuyến đi Nam Lâm."
"Được thôi, được thôi."
Ta nhân cơ hội đến chỗ thái hậu nũng nịu.
Vì ta là cháu gái của thái phó, lại là quốc mẫu của Nam Triều, thái hậu gặp ta luôn mang theo vài phần yêu mến. Bà im lặng một lúc, rồi khẽ nói: "Giờ hoàng đế cùng con về quê ở vài ngày cũng là phải."
Năm ngày sau, Tiêu Thừa Dực đưa ta về nhà với đoàn tùy tùng đông đảo.
Ở nhà vài ngày, vào một đêm trăng thanh gió mát, Tiêu Thừa Dực lén lút đưa ta trốn đi.
Một con ngựa, hai người, vài túi lương khô.
"Nếu thái phó và thái hậu biết ta dẫn nàng đến Nam Lâm, chắc chắn sẽ nguyền rủa ta c.h.ế.t mất." Tiêu Thừa Dực nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa, trong bóng đêm, gió thổi vi vút bên tai, ta cảm nhận được hơi ấm từ người ngài.
Ba ngày sau, chúng ta đến Nam Lâm.
Tiêu Thừa Dực dẫn ta đến doanh trại của Nam Lâm Vương.
Khi thấy ta và Tiêu Thừa Dực xuất hiện trong quân doanh, Từ Lâm vô cùng kinh ngạc, sau khi hết ngạc nhiên, hắn ta hiểu ra vấn đề, không làm lễ quân thần với Tiêu Thừa Dực mà cúi người làm lễ bái sư: "Sư phụ, sư mẫu."
Ta nghe tiếng gọi "sư mẫu" mà đỏ mặt.
Đêm ở Nam Lâm rất yên tĩnh, bầu trời trong xanh, gió ở đây không dịu dàng như mưa phùn ở Giang Nam, mà có phần mạnh mẽ, giống hệt như Tiêu Thừa Dực.
"Ngồi đây một mình không sợ lạnh sao?" Người lên tiếng là Từ Lâm.
"Ta không ngờ ngươi và sư phụ lại có ngày trở về Nam Lâm, ngươi biết sư phụ đã nói gì không?"