Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 65
Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:40:48
Lượt xem: 5
“Nhưng tôi chưa gặp người này, người đó chỉ gọi điện cho tôi, trả hai triệu baht để tôi đánh gãy một cái chân của cậu. Vả lại, người này rất sòng phẳng, vừa gọi điện xong không lâu là đã bảo Tào Văn Hoài cầm hai triệu đến tìm tôi, thanh toán tiền nong xong hết rồi.”
“Cung Chính Văn, mình nên nghĩ đến anh ta từ sớm mới phải.”
Tôi không nhịn được lắc đầu lẩm bẩm. Tôi biết kiểu gì hắn ta cũng nghĩ cách để chỉnh đốn mình, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, hơn nữa hắn ta còn dùng cách gọn gàng dứt khoát thế này. Rất thực dụng, cơ hội cũng rất thích hợp.
Vào ngày lễ té nước, trên phố có hàng trăm người vây quanh nhau vui đùa b.ắ.n nước là hiện tượng vô cùng bình thường.
Người khác căn bản không nghĩ rằng trong đám người đang có cảnh tượng đ.ấ.m đá.Hô lên cầu cứu cũng không được, tiếng ầm ĩ của người vui chơi bên ngoài rất lớn.
Vả lại, chỉ cần tôi hét lên, chắc chắn bọn họ sẽ cùng hoan hô, có thể nhanh chóng lấn át được tiếng của tôi. Kiếp nạn ngày hôm nay chắc tôi không tránh được. Nhưng mong họ không ra tay với Văn Giai, nếu không thì tôi sẽ rất áy náy.Thấy tôi im lặng, Bansha lại cười khà vài tiếng: “Dương, thật ra tôi thấy con người cậu rất được, chí ít không dối trá như Tào Văn Hoài. Nhưng tôi không biết tại sao cậu lại gây ra nhiều phiền toái như vậy! Hơn nữa… hình như người Hoa Hạ các cậu có một câu ngạn ngữ là nhận tiền người khác, phía sau là… tôi không nhớ nói thế nào. Tóm lại, chuyện này tôi cũng hết cách, vì tôi rất thích tiền. Lát nữa, cậu cố chịu đựng nhé, tôi sẽ bảo thuộc hạ ra tay dứt khoát.”
“Ha ha, nhận tiền người khác để giải quyết phiền phức giúp họ. Tôi hiểu, nhưng ban nãy ông nói muốn lấy lại một số thứ từ tôi, hình như tôi không cầm thứ gì của ông mà?”
“Có đấy.”
Sắc mặt của Bansha sầm xuống: “Hai đoạn clip, một cái là cậu quay lén ở quán bar, còn một cái là cậu quay lén lúc Tào Văn Hoài đưa tiền cho tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-thu-mau-lanh/chuong-65.html.]
Tôi bừng tỉnh: “Thì ra là clip, ông Bansha lo tôi sẽ giao clip cho cảnh sát, đồng thời tố cáo tội đe dọa trấn lột của ông à?”
“Hừ, cậu biết vậy là tốt, ngoan ngoan xóa clip đó đi, không được lưu lại bản sao, bao gồm cả clip cậu gửi cho Avala của BTT cũng phải nghĩ cách bắt ông ta xóa đi, không thì tôi sẽ không cho cậu rời khỏi Chiêng May đâu.”
Bansha đã thay đổi sự nhã nhạn ban nãy, sắc mặt cũng thâm trầm hơn.“Ông Bansha nghĩ nhiều rồi. Nếu tôi muốn giao clip cho cảnh sát thì đã giao nộp từ lâu. Nhưng chắc chắn tôi sẽ không làm vậy, vì tôi muốn để Tào Văn Hoài mất tiền, nhưng vẫn không giành được dự án của BTT, tôi muốn gã mất cả chì lẫn chài.”
“Ha ha, lý do hay đấy, nhưng đáng tiếc là tôi không tin cậu, cậu quá gian xảo!”
“Điều này…”
Tôi bất đắc dĩ thở dài một hơi, cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ một lúc.Tôi thật sự sẽ không giao clip cho cảnh sát, vì nếu cảnh sát bắt Bansha, Tào Văn Hoài có thể lấy lại mấy triệu bath mà gã đã đưa cho ông ta.
Đây không phải là điều tôi muốn, tôi chỉ muốn khiến Tào Văn Hoài mất tiền, nhưng cuối cùng vẫn không nên cơm cháo gì.Nhưng bây giờ clip đã không phải chuyện quan trọng nữa, tôi hoàn toàn có thể xóa.
Điều mấu chốt là bây giờ phải làm sao để bình an vô sự rời khỏi đây, ít nhất cũng phải lành lặn rời đi. Đối phương có gần một trăm người, dù nói số người ở vòng ngoài chắc chắn chỉ được tùy ý gọi đến cho đủ số hoặc yểm trợ, nhưng bên trong có những mấy chục người.
Tôi không thể xông ra ngoài được, huống hồ còn đang vướng Văn Giai.Hay là cứ thành thật để Bansha đánh gãy một chân?Không được, đây không phải là phong cách của tôi.
Trước khi bị đánh gãy chân, chí ít tôi cũng phải ngoạm được vài miếng thịt của Bansha đã.Khi người ta muốn chơi xấu thì tôi cũng sẽ làm như vậy.Đây mới là con người của tôi.