Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 66
Cập nhật lúc: 2024-11-03 11:16:02
Lượt xem: 5
Nhưng trên người tôi không có vũ khí, đến một chiếc chìa khóa hay cái bút cũng không, mà chỉ có thẻ phòng khách sạn, ví tiền và điện thoại.Đúng rồi, điện thoại, mặt kính cường lực của điện thoại của tôi bị sứt một góc.
Đến nước này, tôi chỉ có thể lợi dụng tất cả những thứ có thể, xem thử có cơ hội tìm ra lối thoát nào hay không.Nghĩ đến đây, tôi rút điện thoại ra, dùng móng tay khều vào cạnh mặt kính cường lực đã bị sứt mẻ, sau đó quơ chiếc điện thoại lên với Bansha.
“Ông Bansha, đoạn clip ở trong chiếc điện thoại này. Tôi có thể đưa nó cho ông, cũng có thể xóa hết mọi dữ liệu liên quan đến Alava ở trong này đi. Nhưng có một điều tôi phải xin lỗi ông, đó là tôi nhất định phải giữ được chân của mình.”
Bansha lạnh giọng nói: “Cậu không có sự lựa chọn đâu, tôi đã nhận tiền của người ta thì phải hoàn thành tốt nhiệm vụ, tôi nhất định phải đánh gãy chân cậu!”
“Nếu thật sự phải như vậy, thế thì rất xin lỗi! Chỉ cần ông dám đánh gãy chân tôi thì ngày mai, tôi sẽ giao đoạn clip này cho cảnh sát ngay, chúng ta cùng mất cả chì lẫn chài.”
“Cậu dám? Tôi sẽ không để cậu sống sót rời khỏi Chiêng May đâu, thậm chí ngay bây giờ, tôi có thể g.i.ế.c cậu luôn.” Bansha sầm mặt.
Tôi mỉm cười: “Ông Bansha, cần gì phải hành động tuyệt tình như thế. Nếu du khách nước ngoài c.h.ế.t trong nước, cảnh sát địa phương nhất định sẽ rất coi trọng. Đến lúc đó, ông cũng không thoát được đâu. Chúng ta không nhất thiết phải cá c.h.ế.t lưới rách, ông suy nghĩ lại đi.”
“Hay thế này đi ông Bansha, bây giờ tôi sẽ xông ra ngoài, ông bảo người của ông giả bộ tùy tiện chặn tôi lại là được. Xong chuyện, ông hãy nói với Cung Chính Văn là tôi rất giỏi đánh đấm, ông không chặn tôi lại được! Ngày mai là tôi rời khỏi Chiêng May rồi, đến lúc đó, ông không thể đuổi đến Hoa Hạ để tìm tôi được nữa là xong.”
“Ha ha.”
Bansha cười híp mắt: “Không cần phải phức tạp như vậy, tôi có một trăm anh em ở đây. Đầu tiên, tôi sẽ bắt cô em kia của cậu, chờ tôi hưởng thụ cô ả xong thì sẽ quẳng hai người xuống sông. Cảnh sát sẽ chỉ tưởng hai người uống say, rồi ngã xuống sông c.h.ế.t đuối thôi.”
Nghe thấy lời này của Bansha, tôi không nhịn được mà cau mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-thu-mau-lanh/chuong-66.html.]
Chiêu này của ông ta độc đấy, cũng rất kín đáo.
Khi có hàng trăm người cùng đi lại trêи phố, không ai biết bên trong có hai người bị bao vây, thậm chí bị đánh ngất.
Bọn họ có thể cứ thế đưa tôi và Văn Giai đi một cách đàng hoàng, đưa đến một nơi vắng vẻ.Dù tôi có thể lôi một, hai người ra chịu tội thay nhưng cuối cùng chắc chắn cũng không có đường thoát.Không lẽ hôm nay tôi sẽ c.h.ế.t ở đây hay sao?
Tôi không sợ chết, nhưng Văn Giai… Tôi đã làm liên lụy đến cô ấy. Tôi ngoảnh lại nhìn Văn Giai, cô gái có tính cách sôi nổi, ngọt ngào này bây giờ đang ôm chiếc áo của tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt căng thẳng.
May mà cô ấy không biết tiếng Xiêng La nên nghe không hiểu nội dung hội thoại của tôi và Bansha, nếu không thì chắc cô ấy đã bật khóc rồi. Cô ấy không nên khóc, càng không nên chết, mà nên vô tư đi du lịch khắp nơi như một đứa trẻ không nhà và mỉm cười rạng rỡ như hoa.Tôi tuyệt đối không thể để cô ấy c.h.ế.t được.
Tôi hít sâu một hơi, đút điện thoại vào túi, sau đó tiện thể cậy tấm kính cường lực ra, bóp vụn, nắm chặt những mảnh vụn trong lòng bàn tay, sau đó tôi vẫy tay ra hiệu cho Văn Giai đi tới đây.Văn Giai nhìn Bansha, sau khi thấy ông ấy không phản đối, cô ấy mới nhanh chóng chạy tới bên cạnh tôi.
Tôi áy náy nói: “Xin lỗi, tôi đã làm liên lụy đến cô.”
Cô ấy lắc đầu: “Không sao, tôi không sợ mà cảm thấy rất kích thích.”
Thấy cô ấy mạnh miệng, nhưng gương mặt lại không che giấu được sự căng thẳng, tôi không nhịn được mỉm cười, sau đó giơ tay lên gẩy lọn tóc mái đang rủ xuống chân mày của đối phương, nói: “Nếu cô là bạn gái của tôi thì hay rồi, ở bên cạnh cô tôi sẽ không thấy buồn chán, chỉ cần nhìn thấy cô là tôi thấy vui rồi.”
Mặt cô ấy càng căng thẳng hơn: “Không được cua tôi, tôi… Tôi vẫn chưa muốn yêu đương đâu.”
“Ừ, thế thì tôi nhẫn nại trước vậy, giờ nói chuyện chính này.”