TÌNH DUYÊN VĨNH KẾT, XỨNG LỨA VỪA ĐÔI - Chương 07
Cập nhật lúc: 2024-07-18 19:24:40
Lượt xem: 4,952
[Vãi! Người này nhìn quen quá, chẳng phải là vị hôn thê của tổng giám đốc Phó sao, chuyện gì thế này?]
[Chúc mừng! Chúc mừng!]
Tần Trữ ngậm điếu thuốc, trả lời vài bình luận, rồi vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập dưới lầu, tôi trùm chăn lên đầu giả vờ như không nghe thấy, nhưng tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, như thể không mở cửa thì không xong.
Tôi mặc váy ngủ dây đen đi xuống, đoán được người gõ cửa là ai, từ tủ lấy ra giấy chứng nhận kết hôn.
Tôi mở cửa, trên mặt vẫn còn đỏ ửng.
Phó Nghiên Lễ bị mưa dội ướt sũng.
"Đường Đường, sau này anh sẽ không làm loạn nữa, chúng ta làm hòa đi.
"Lúc đó anh không nghĩ nhiều, chỉ là một đám cưới thôi, sẽ không ảnh hưởng đến vị trí bà Phó của em, nên anh mới đồng ý."
Tôi mệt mỏi dựa vào khung cửa, cho anh ta xem giấy chứng nhận kết hôn:
"Tôi đã đăng ký kết hôn, chỉ còn chờ làm lễ cưới.
"Khi chúng tôi làm đám cưới, nhất định sẽ mời tổng giám đốc Phó đến uống rượu mừng."
Tần Trữ chỉ quấn một chiếc khăn tắm dưới thân từ lầu bước xuống, ôm eo tôi.
Phó Nghiên Lễ giơ tay đ.ấ.m anh ấy: "Tôi coi anh là anh em, anh lại nhớ thương Khương Đường."
Tần Trữ nắm cổ áo anh ta trả đũa: "Anh làm bao nhiêu chuyện xấu xa mà không rõ sao? Cô ấy đã chịu đựng anh năm năm, trong năm năm đó chính anh đã từng bước đẩy cô ấy ra xa."
Hai người đánh nhau kịch liệt, không ai chịu nhường ai.
Phó Nghiên Lễ đứng trong mưa, mắt ướt át: "Đường Đường, anh say rồi, em nấu cho anh bát canh giải rượu được không!"
Tần Trữ chửi thề.
"Rầm" một tiếng đóng cửa.
Anh ấy đè tôi lên cửa, bên ngoài là tiếng Phó Nghiên Lễ điên cuồng gõ cửa.
"Đường Đường, khi nào chúng ta kết hôn? Anh muốn có danh phận.
"Khi hai người đính hôn đã làm long trọng như vậy, lễ cưới của chúng ta anh muốn còn long trọng hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-duyen-vinh-ket-xung-lua-vua-doi/chuong-07.html.]
Tôi kiễng chân hôn lên khóe môi anh ấy: "Được."
10
Hôm sau, tôi nhận được điện thoại từ Lục Tắc.
Tối qua, Phó Nghiên Lễ lái xe về nhà đ.â.m vào lan can.
Phía trước xe hỏng hết, may mà người không bị thương, hiện đang nằm viện.
"Chị dâu... Khương Đường, chị có thể đến thăm anh ấy không, anh ấy bây giờ không ăn không uống, cũng không chịu hợp tác với bác sĩ uống thuốc, nhất định phải gặp chị mới được."
"Cậu có mấy số điện thoại?"
Đối phương ngẩn ra: "Chỉ có số này."
Tôi cúp máy và chặn số.
Phó Nghiên Lễ gặp chuyện không tìm ba mẹ anh ta, không tìm bạn gái hiện tại, tìm tôi - vị hôn thê đã kết hôn để làm gì.
Lục Tắc đưa điện thoại đen màn hình cho anh ta xem:
"Anh Phó, Khương Đường thật sự không cần anh nữa, giờ chặn luôn cả số của em rồi."
Phó Nghiên Lễ nhìn chăm chăm vào khung chat, không nói gì.
Sau đó thừa lúc không có ai liền rời khỏi bệnh viện.
Gần đây tôi bận rộn với dự án phát triển khu Đông.
Hôm nay tôi về căn hộ lấy tài liệu, lại thấy Phó Nghiên Lễ ngồi ở bồn hoa dưới khu chung cư, vẫn mặc đồ bệnh nhân.
Anh ta thấy tôi, bước đến thận trọng gọi một tiếng:
"Đường Đường."
Tôi mệt mỏi ấn vào thái dương: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Có lẽ vì bệnh, anh ta trông có phần yếu ớt: "Tần Trữ là cố ý, anh ta đã nhắm vào em từ lâu rồi, anh ta chỉ muốn chúng ta chia tay, sau đó anh ta thừa cơ, em còn nhớ hồi học, có người bỏ thư tình vào cặp em, em rất giận không? Người đó chính là Tần Trữ."
Gì cơ?
Hồi đi học, Tần Trữ lạnh lùng đến mức không ai dám đến gần, mọi người chỉ dám lén lút thảo luận đôi câu, không ai dám xin cách liên lạc.
Thư tình trong cặp tôi lại là của Tần Trữ?