TÌNH DUYÊN VĨNH KẾT, XỨNG LỨA VỪA ĐÔI - Chương 08
Cập nhật lúc: 2024-07-18 19:25:40
Lượt xem: 5,150
"Anh ta ghen tị vì anh và em đính hôn, mới cố ý hại anh."
"Vậy, ý anh là anh ấy ép anh yêu đương với những ngôi sao nữ , sinh viên nữ đó sao? Anh ấy ép anh tổ chức đám cưới?"
Phó Nghiên Lễ cúi đầu, không tiếp lời này.
"Đường Đường, đêm qua anh dầm mưa bị sốt, giờ rất khó chịu, anh có thể lên nhà uống cốc nước không?"
"Không, tôi đã kết hôn rồi."
Tôi lấy điện thoại gọi cho bác gái Phó.
"Được! Được! Được! Bác sẽ đến ngay."
Lúc bà ấy đến, tức giận tát anh ta một cái: "Con còn ở đây làm mất mặt nữa sao, con tự nhìn lại những chuyện mình đã làm, mẹ không dám nhìn mặt ba mẹ Đường Đường, còn không mau đi về."
"Bác gái, con còn vài cuộc họp quan trọng, con phải đi trước."
"Được! Con cứ đi, bác sẽ lập tức kéo thằng nhóc thúi này về."
Tôi lễ phép gật đầu, quay đi.
Không ngờ lúc tôi về, Phó Nghiên Lễ vẫn ngồi đó.
Anh ta mặc đồ bệnh nhân mỏng manh, người qua lại đều không nhịn được nhìn.
Anh ta không để tâm, cứ thế nhìn chằm chằm vào cổng khu dân cư.
Thấy tôi lái xe vào, liền đứng lên.
Tôi hít sâu một hơi.
Không muốn để ý anh ta, nhưng khi tôi đi qua, anh ta chặn lại, đưa ra một chiếc hộp nhung mà tôi đã trả lại: "Chiếc vòng này trước đến nay anh chưa từng nghĩ sẽ tặng cho người khác, em nhận lại đi."
Tôi cười, mở điện thoại tìm một bức ảnh.
Chính là ảnh Lâm Sơ Nguyệt đeo chiếc vòng này selfie.
Phó Nghiên Lễ vội vàng giải thích:
"Đó là hôm em đi, cô ấy nói muốn xem nên anh mới đưa cho cô ấy, cô ấy cũng chỉ thử đeo một chút thôi."
Tôi không muốn phí lời với anh ta, hất tay anh ta ra, đi lên nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-duyen-vinh-ket-xung-lua-vua-doi/chuong-08.html.]
Khi Tần Trữ về, tôi ở trên lầu thấy hai người nói vài câu, rồi lập tức đánh nhau.
Tôi vội vàng chạy xuống.
"Tần Trữ, anh có gì tốt hơn tôi, anh có dám kể hết những gì anh làm cho Khương Đường nghe không, tôi ngoại tình cũng có mưu kế của anh đằng sau đúng không, dự án khu Đông đó là cái bẫy anh đặt ra cho cô ấy, hợp tác con mẹ anh! Đường Đường, em đừng để bị anh ta lừa."
Tần Trữ căng thẳng nhìn tôi.
Tôi nắm tay anh ấy, mười ngón đan xen.
Đưa kẹo cưới cho Phó Nghiên Lễ: "Mùng tám tháng sau là ngày cưới của tôi và Tần Trữ, hoan nghênh anh đến uống rượu mừng."
Về phòng, Tần Trữ vẫn không yên lòng.
Lần đầu tiên tôi thấy anh ấy như vậy.
Anh ấy giải thích: "Phó Nghiên Lễ nói đúng một số chuyện, anh biết em muốn dự án khu Đông, nên cố ý dùng nó làm cái cớ kết hôn với em, anh ta ngoại tình cũng do anh ám chỉ quản lý dẫn những cô gái anh ta thích đến trước mặt anh ta, anh không tốt như em tưởng, anh rất giỏi tính toán lòng người."
"Phó Nghiên Lễ là người thế nào trong lòng em rất rõ, dù không có anh, không bao lâu sau khi kết hôn, anh ta cũng sẽ chán cuộc sống đó, sau đó đề nghị thân ai nấy lo với em."
Tần Trữ ngẩn ra: "Em không trách anh?"
Tôi cười nhẹ: "Tất nhiên không trách anh, vì em cũng đã suy nghĩ kỹ trước khi kết hôn với anh, chỉ có cô gái nhỏ mới chỉ nghĩ đến tình yêu."
Tôi thấy Tần Trữ căng thẳng dần dần thả lỏng.
11
Dự án khu Đông thuận lợi khởi công.
Đám cưới của tôi và Tần Trữ cũng đang được chuẩn bị.
Hôm đó.
Tôi đang băn khoăn không biết nên chọn hết sô-cô-la làm kẹo cưới, hay là kết hợp nhiều loại kẹo khác nhau.
Điện thoại hiện lên thông báo "Bạn của ngài đang phát trực tiếp".
Tôi tò mò bấm vào xem.
Phó Nghiên Lễ đang quỳ thảm hại trên mặt đất, quần chỗ đầu gối dường như rách ra.
Anh ta mỗi bước quỳ, mỗi bước nói: "Xin lỗi! Khương Đường!"
Quỳ một bước, nói một câu.