Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 360: Lão Già Xấu Xa

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-10-08 00:00:55
Lượt xem: 2

Edit: Con Kien Cang

 

Cái này--

 

Lời này cũng quá thiếu tế nhị rồi.

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

 

Quý Dữu cảm thấy đau răng sau khi nghe thấy lời này.

 

Cô thậm chí còn to gan nghĩ, ngày mai mình nhất định phải tìm cơ hội chụp bao bố trưởng phòng Vương, mạnh mẽ đánh ông ấy một trận thật đẹp.

 

Đáng ghét.

 

Thật là ghê sợ.

 

Đây chỉ là vấn đề duy trì trật tự mà thôi, trưởng phòng Vương chỉ nói vài câu, đã cưỡng ép moi 50.000 điểm tín dụng từ cô.

 

Quý Dữu biết chuyện này còn chưa kết thúc!

 

Cái bẫy to thật sự vẫn đang đợi ở phía sau.

 

Quả nhiên-- 

 

Trưởng phòng Vương lại nở nụ cười đặc trưng nói: "Hệ tài liệu không giống như hệ chiến đấu cơ giáp, có thể trực tiếp so tài là có thể phân định thắng bại. Cho nên ít nhất phải thuê mấy người có tính công bằng, công chính, khách quan để làm ban giám khảo chứ?"

 

Quý Dữu vẻ mặt đau khổ nói: "Đúng vậy."

 

Trưởng phòng Vương cười nói: “ Tôi trưởng phòng Vương, lúc còn trẻ cũng là nghiêm túc nghiên cứu qua ngành học tài liệu này, cho nên tôi sẽ không tăng thêm gánh nặng cho em, tôi sẽ làm giám khảo khách mời miễn phí cho em.”

 

Còn có chuyện tốt như vậy à?

 

Đôi tai Quý Dữu run lên, cô nghi ngờ tai mình có vấn đề.

 

Lúc này, trưởng phòng Vương chuyển chủ đề, đưa ra ý kiến ​​tiếp theo: “Tôi làm khách mời cho em, coi như là tấm lòng thành của giáo viên của trường, tôi có thể làm miễn phí, bởi vì hiện tại tôi không có giờ dạy, nhưng các giáo viên khác có giờ giảng dạy rất nặng nề nên chúng ta không thể tùy tiện gọi họ đến và trì hoãn công việc của họ, có đúng không?

 

Quý Dữu còn có thể nói gì khác?

 

Chỉ có thể gật đầu: “Những gì trưởng phòng Vương nói đều đúng, cũng có đạo lý.”

 

Trưởng phòng Vương cười nói: "Giáo viên hệ vật liệu, hai người chuyên nghiệp nhất là giáo sư Diệp Hoằng và giáo sư Tương Ngọc Lan. Tôi tin sẽ không có ai trong trường nghi ngờ đánh giá của hai giáo viên này, không có bất kỳ người nào chất vấn kết quả tính công bằng, cho nên, phí xuất hiện của mỗi người ít nhất là 100.000 điểm tín dụng phải không?"

 

Khóe miệng Quý Dữu nhếch lên, cô gần như không kiềm chế được mà kêu lên: "Vương... trưởng phòng Vương... chúng ta có thể mời một giáo viên rẻ hơn được không?"

 

Trưởng phòng Vương nghe vậy, lập tức cau mày, nghiêm túc nói: "Hồ nháo! So tài trên sân thi đấu công khai, nhất định phải đảm bảo tính chuyên nghiệp của ban giám khảo. Và nếu chuyện này truyền ra bên ngoài, kết quả đánh giá không công chính, không phải là làm mất mặt của trường sao ? Ngoài hai giáo sư này, tôi không nghĩ còn ai phù hợp hơn họ."

 

Quý Dữu: "......."

 

Lời cần nói ông ấy đã nói xong rồi, Quý Dữu còn có thể nói gì nữa? Cô chỉ có thể khổ sở gật đầu: "Đúng, đúng… trưởng phòng Vương, cũng là ngài có tầm nhìn xa trông rộng a.”

 

Nghe Quý Dữu nói xong, trưởng phòng Vương ý cười trên mặt càng sâu hơn, ông đột nhiên duỗi tay ra, làm động tác nói: “Chỉ mới một vòng này, tôi đã chi ít nhất 250.000 điểm tín dụng, những thứ cần thiết khác sử dụng trong hội trường, ví dụ như điện nước, bàn ghế, các vật liệu khác, nhiều tài liệu cần thiết cho chế tác, sau đó còn dọn dẹp...tất cả những thứ vụn vặt, lẻ tẻ cộng lại ít nhất cũng 100.000 điểm tín dụng, tôi đem số lẻ bỏ bớt đi, chỉ tính phí cho em 100.000, tích theo cách này, thì cần ít nhất là 350.000.”

 

Nói đến đây, trưởng phòng Vương dừng lại, nhìn Quý Dữu, cười hỏi: "Bạn học Quý Dữu, tự hỏi bản thân em một chút, trường học chỉ thu phí thuê của em 150,000 điểm tín dụng, có lời không?"

 

Quý Dữu trên mặt lộ ra ý cười, nhưng trong nụ cười lại ẩn chứa vô tận đau khổ, cô nói: "Thật không có lời, thật không có lời."

 

Trưởng phòng Vương nghe vậy, đưa ra quyết định cuối cùng: “Nếu em nghĩ như vậy thì có nghĩa là chúng ta đã thảo luận xong ý định sơ bộ. Bây giờ chúng ta lại nói về những hạng mục rủi ro liên quan.”

 

Quý Dữu trợn mắt: "Hả? Có chuyện nguy hiểm nào sao?"

 

Trưởng phòng Vương nghiêm mặt khiển trách: "Nói đùa, hoạt động lớn như vậy, nếu xảy ra chuyện, chẳng phải mấy ngàn người sẽ bị tổn hại sao? Làm sao chúng ta có thể làm được nếu không có chút kiểm soát rủi ro?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-360-lao-gia-xau-xa.html.]

 

Quý Dữu: "......."

 

Nói đến không có chút đạo lý, nhưng cô không có lời nào để phản đối nha.

 

Trưởng phòng Vương nói một chuyện rồi lại tiếp một chuyện, Quý Dữu là người keo kiệt và ranh mãnh đã bị áp đảo đến nổi trở nên mơ hồ luôn.

 

Quý Dữu sửng sốt hỏi: "Vậy... làm sao khống chế được rủi ro?"

 

Trưởng phòng Vương cười nói: “Việc này đơn giản, chỉ cần mua bảo hiểm thương mại là được rồi. Bảo hiểm Vạn Khang liên minh có sản phẩm bảo hiểm tai nạn cá nhân, tài sản, bệnh hiểm nghèo… mọi thứ đều nằm trong phạm vi bảo vệ, phù hợp với doanh nghiệp nhỏ giống như của chúng ta, phí bảo hiểm cho hoạt động này không đắt, chỉ tốn 100.000 điểm tín dụng. Nếu có rủi ro, sẽ bồi thường 10 triệu điểm tín dụng. Mặc dù 10 triệu điểm tín dụng này không nhiều, nhưng miễn là chúng ta có hỗ trợ hậu cần đúng chỗ, sẽ đủ để chúng ta giải quyết một số rủi ro nhỏ."

 

Quý Dữu: "......."

 

Dù Quý Dữu có gõ nát đầu đến đâu, cô cũng không bao giờ ngờ, trưởng phòng Vương, một người đang yên đang lành làm công việc giáo dục, lại còn kiêm luôn chức bán bảo hiểm bán thời gian, thật là --

 

Thế giới đang suy thoái a.

 

Quý Dữu kìm nén khóe miệng co giật, nói: "Trưởng phòng Vương, khoản bảo hiểm này chúng ta có thể không mua được không? Như ngài đã nói, chỉ cần chúng ta làm tốt công tác hậu cần, giữ gìn trật tự, nhất định có thể tránh được rủi ro."

 

Trưởng phòng Vương nghe vậy, trong mắt lộ ra vẻ không hài lòng nói: "Càn rỡ! Tăng cường hỗ trợ hậu cần chỉ có thể giảm thiểu rủi ro chứ không thể loại bỏ hoặc tránh khỏi hoàn toàn rủi ro nên vẫn cần phải có bảo hiểm."

 

Nói xong, ông đưa chồng tài liệu trong tay cho Quý Dữu rồi nói: "Đây là điều khoản chi tiết của bảo hiểm, hãy tự mình đọc kỹ, nếu không có vấn đề gì, hãy điền vào hợp đồng và ký tên."

 

Quý Dữu hai tay run rẩy, đã có chút không nghe lời.

 

Thấy vậy, trưởng phòng Vương nhét tập tài liệu vào tay trái và một cây bút điện tử vào tay phải của cô, nói: “Mau đọc và ký sớm để tôi tan làm sớm.”

 

Quý Dữu nhìn những điều khoản bảo hiểm dày đặc, cảm thấy đôi mắt mình tối sầm lại, suýt chút nữa ngã xuống đất.

 

Dù thế nào đi nữa, cô cũng chưa bao giờ tưởng tượng, chỉ là thuê hội trường của hệ tài liệu cũng đã tốn tới 600.000 điểm tín dụng.

 

600.000 nha!

 

Đây thực là muốn đánh vào da cô, móc gân cô, moi t.i.m cô ra mà ....

 

Quý Dữu đột nhiên đặt điều khoản bảo hiểm trong tay xuống, ném chiếc bút điện tử đi, lấy hết can đảm nói: "Trưởng phòng Vương, em không định mở cuộc thi này trên sân thi đấu nữa, được chứ?"

 

Khóe miệng trưởng phòng Vương giật giật: “Em đang đùa tôi à?”

 

Quý Dữu hận không thể kêu trời trách đất, nói: “Em cũng muốn đùa nha, nhưng mà em nghèo nha, không đủ tiền thuê sân thi đấu này nha, hức hức hức…”

 

Trưởng phòng Vương: "..."

 

Quý Dữu vứt tài liệu và bút điện tử, nhanh chóng muốn chạy đi.

 

Trưởng phòng Vương đột nhiên nói: "Đừng lại!"

 

Quý Dữu dừng lại, cảm thấy vui vẻ, chậm rãi quay người lại, trên mặt vẫn lộ ra vẻ đau khổ: “Trưởng phòng Vương... Em không có ý nói đùa, em thật sự rất nghèo a. Tài sản hiện tại của em, đều không đủ khả năng chi trả 600.000 đâu."

 

Cho nên --

 

Chắc chắn một số khoản phí có thể được giảm bớt phải không?

 

Chắc chắn có thể chứ?

 

Không nói là phải giảm tất cả nhưng ít nhất là một nửa phải không a? Một nửa, tức là 300.000, Quý Dữu suy nghĩ một chút, cảm thấy mình vẫn nguyện ý lấy ra được.  

 

 

 

Loading...