Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 397: Không Có Tiền Đồ
Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:26:10
Lượt xem: 2
Một cái 50.000 tích phân, một lần mua đứt.
Một cái 5.000 tích phân, mặc dù nghe có vẻ nhỏ nhưng đó là mức trả cho mỗi lần sử dụng và giá cả còn phải được điều chỉnh bất cứ lúc nào. Ai biết được rốt cuộc sẽ sử dụng bao nhiêu lần? Khi nghe cái này, liền biết đó là một cái hố lớn...
Quý Dữu mở to mắt, há miệng, hai tay run rẩy...
Hồi lâu.
Quý Dữu chợt ôm đầu gối khóc lóc thảm thiết, vừa rên rỉ vừa hét lên: "Làm người thật không có ý nghĩa, tôi không muốn sống nữa."
Mục Kiếm Linh: "..."
Bác sĩ La: "..."
Trưởng phòng Vương: "..."
Quý Dữu càng nghĩ càng buồn bực, cô dứt khoát dựa vào chân bàn bên cạnh, vuốt đầu: "Thật sự là không có ý nghĩa... không có ý nghĩa... không có ý nghĩa a."
Mục Kiếm Linh trên trán nổi gân xanh: “Đồ khốn kiếp, đứng dậy cho tôi! Em bày khuôn mặt xúi quẩy này ra cho ai xem hả? Tôi nói cho em biết, hôm nay dù em có khóc một thùng nước mắt, giá cũng sẽ không giảm một xu.”
Quý Dữu: "......."
Sắc mặt Quý Dữu đột nhiên thay đổi, vẻ tuyệt vọng trong mắt càng trở nên nặng nề hơn: "Làm người thật không có ý nghĩa! Thật sự rất không có ý nghĩa, cái gì cũng cần có tiền, cái gì cũng dựa vào tiền........ không có giá trị, thế giới này không có giá trị, không có giá trị a........"
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Cái quái gì vậy?
Còn làm người không có ý nghĩa, thế giới này không có giá trị sao?
Mục Kiếm Linh nghe vậy, lúc đầu cũng không tức giận, bây giờ lại có chút tức giận, mở miệng mắng: "Không có giá trị, vậy thì nhanh chóng cút khỏi đây cho tôi. Tôi không muốn thấy bộ mặt xui xẻo ủ rủ của em nữa, đừng ở đây làm chướng mắt."
Quý Dữu há miệng, không khỏi sờ sờ gò má của mình, nói: "Cô......cô giáo..... miệng không cần độc như vậy a?" Cô cảm thấy dáng vẻ của mình cũng rất đáng yêu nha nơi nào xui xẻo chứ?
Lúc này, bác sĩ La nở nụ cười nói: “Bạn học Quý Dữu, mua bán đều là tự nguyện. Cô Mục và tôi cũng không ép buộc em mua. Nếu em thực sự không muốn, em có thể không cần mua cũng được."
Nghe thì có vẻ giống ngôn ngữ của con người nhưng đơn giản nếu dịch thì ý tứ chẳng phải là 'thích thì mua, không thích thì lăn' sao?
Sắc mặt Quý Dữu cứng ngắc, cô muốn ôm đầu khóc, nhưng vẫn cố gắng giải thích: “Bác sĩ La... Em nhất định muốn mua nha, nhưng... trong người em không có tiền, em không có đủ tự tin."
"Phụt..." Bác sĩ La cười khúc khích, nói: "Chúng tôi chỉ tính tích phân chứ không tính điểm tín dụng a. Gần đây, trường đã sửa đổi một chút nội quy. Để khuyến khích học sinh chăm chỉ hơn để kiếm tích phân, việc sử dụng điểm tín dụng đã bị giảm. Các lĩnh vực như tắm thuốc, thuê phòng tập, máy móc, v.v. chỉ có thể đổi bằng tích phân.”
Quý Dữu: "......."
Quý Dữu liếc mắt nhìn giáo viên Mục Kiếm Linh, thấy bộ dạng khó chơi của cô ấy, biết muốn cò kè mặc cả, là cô không có cách nào có thể làm được với giáo viên Mục Kiếm Linh. Vì vậy, đem tâm tư đặt trên người bác sĩ La, dự định tập trung đánh bại cô ấy.
Tiếp đó --
Quý Dữu nhảy dựng lên, phủi m.ô.n.g một cái, quay đầu nhìn bác sĩ La, trên mặt hiện lên một nụ cười nịnh nọt, dùng ngữ điệu ân cần nói: "Bác sĩ La... Em đều hiểu những gì ngài vừa nói, nhưng em thực sự vẫn còn rất khó khăn, em tin tưởng nhà trường sẽ chiếu cố một số học sinh từ những gia đình khó khăn, ngài xem, chúng ta có thể hay không giảm giá nha?
Nghe xong, bác sĩ La vẫn nở nụ cười, nhưng khi nhìn Quý Dữu, cô ấy thực sự có chút cảm khái, không nói cái khác, tính cách hoạt bát của bạn học Quý Dữu này khá đáng yêu.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt thay đổi khó đoán của Quý Dữu, thay đổi biểu cảm và giọng điệu bất cứ lúc nào, có thể so sánh với kỹ năng diễn xuất của những ảnh hậu trong liên minh, bác sĩ La cảm thấy đứa trẻ này thật sự rất đáng yêu.
Tất nhiên, dễ thương là dễ thương, nhưng muốn bắt nạt thì phải bắt nạt thôi.
Vì vậy, bác sĩ La mỉm cười hỏi: "Hmm... Bạn học Quý Dữu muốn giảm giá bao nhiêu?"
Quý Dữu chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Giảm 30%! Thế nào?"
Bác sĩ La: "..."
Bác sĩ La hơi im lặng, lại cười nói: "Em cũng không cảm thấy ngại miệng mà nói giảm giá 30%."
Quý Dữu gãi đầu, nhăn nhó nói: “Bác sĩ La, là do em nghèo mà, ngài là bác sĩ, bác sĩ lại tốt bụng, coi như thương hại em đi… Chúng ta có thể làm rẻ hơn được không? Bằng không thì ngài cho mức giảm giá phù hợp đi?”
Cuộc cò kè mặc cả này, đương nhiên muốn bạn đưa ra một cái giá, tôi sẽ hạ xuống, tốt nhất là hai bên qua lại.
Bác sĩ La cười, nói: "Tôi nghĩ tốt nhất là không giảm giá."
Quý Dữu: "......."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-397-khong-co-tien-do.html.]
Quý Dữu hít một hơi thật sâu, nói: "Bác sĩ La, ngài nói chuyện này thật không có ý tứ a, bao nhiêu thì cũng nên giảm cho em môt chút đi?"
Bác sĩ La lắc đầu cười nói: “Không phải là tôi không muốn giảm cho em, nhưng những loại thảo dược cần thiết để tăng cường thể lực rất đắt, có một số loại chỉ có thể mua được thông qua kênh đặc biệt của trường, mỗi lần 5.000 tích phân được coi là thấp."
Quý Dữu nghe xong, cũng không biết là lấy cớ hay là lý do thực sự, cô suy nghĩ một chút, thấp giọng đề nghị: "Bác sĩ La, hay là em đi làm đổi lấy tiền lương đi? Nếu có việc gì em có thể làm ở phòng y tế, cứ nói với em, em nhất định sẽ hoàn thành tỉ mỉ, không có sai sót gì."
Bác sĩ La lắc đầu, mím môi cười: “Nơi ở của tôi phần lớn đều có robot y tế hỗ trợ, không cần a…”
Quý Dữu mở miệng muốn nói thêm, nhưng Mục Kiếm Linh đã không kiên nhẫn, trực tiếp mắng: "Em có mua hay không? Không mua thì đi đi. Không có thời gian nghe em nói chuyện ồn ào!”
Quý Dữu: "......"
Quý Dữu khẽ cắn môi: "Mua!"
Mục Kiếm Linh chỉ vào tài khoản quang não nói: “Thanh toán đi.”
Quý Dữu: "......."
Trong lòng Quý Dữu run rẩy, nhưng vẫn run lấy run để, chuyển 50.000 tích phân cho giáo viên Mục Kiếm Linh.
Vẻ mặt lạnh lùng của Mục Kiếm Linh dịu đi một chút, cười mắng: "Về sau thanh toán phải nhanh lẹ lên! Biết là không thể, nhưng vẫn cứ nói mãi, lãng phí thời gian của chính mình thì cũng thôi đi, còn muốn lãng phí thời gian của mọi người."
Quý Dữu lấy hết dũng khí, run mồm mép nói: "Cô...cô giáo..có ai từng nói cô nói chuyện không giống người chưa?"
Mục Kiếm Linh: "..."
Thật dũng cảm!
Sau khi bác sĩ nghe xong, cũng không khỏi muốn tán thưởng sự dũng cảm của Quý Dữu.
Mục Kiếm Linh vỗ vào sau đầu Quý Dữu một cái, cười mắng: "Đồ khốn kiếp, nếu còn dám lảm nhảm nữa, tôi sẽ trừ điểm học phần của em!"
Quý Dữu: "......"
Quý Dữu lông mày giật giật: "Cô giáo... không có lý do gì, ngài là đang lạm dụng chức quyền của mình a?"
Mục Kiếm Linh nhướng mày nói: “Em vừa mới nói giáo viên không phải người, đó là hành vi không tôn sư trọng đạo, tôi trừ hết số điểm học phần của em thì sao? Hơn nữa, tôi là giáo viên của em, tôi muốn trừ bao nhiêu cũng được, em có thể quản được sao."
Quý Dữu: "......."
Không nói đạo lý!
Quý Dữu ngậm miệng.
Bên này, bác sĩ La nhìn cảnh này, đặc biệt là vẻ mặt cam chịu mà Quý Dữu phải nhượng bộ trước thế lực tà ác, muốn cười, cô ấy đã bật cười thành tiếng.
Quý Dữu nhướng mi lên và nhìn bác sĩ La với ánh mắt trách móc.
Bác sĩ La nhịn cười nói: "Bạn học Quý Dữu, nếu đã như vậy thì em cũng có thể thanh toán tiền hôm nay cho tôi đi."
Quý Dữu: "......"
Bác sĩ La mỉm cười nói: "Đừng lãng phí thời gian của bác sĩ, nếu không, tôi không thể đảm bảo rằng dược dịch đã điều chế sẽ có tác dụng với em."
Quý Dữu: "......"
Đây là đe dọa!
Đây là uy hiếp!
Đáng ghét! Đáng ghét!
Nhưng không còn cách nào, Quý Dữu vẫn cố chịu đựng cơn đau nhói trong lòng và từ từ chuyển tiền cho bác sĩ La.
Bác sĩ La cúi đầu nhìn, vậy mà chỉ chuyển giao 4999 tích phân cho mình, thua thiệt gia hỏa này lại có thể nghĩ ra được, không khỏi cười mắng: “Một tích phân tiện nghi cũng muốn chiếm, không có tiền đồ.”