Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 398: Thật Không Có Hố Em Ấy
Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:27:01
Lượt xem: 1
1 tích phân thì thế nào?
5 tích phân cho một phần cơm sườn heo kho gồm 10 miếng sườn heo, 1 tích phân tương đương với 2 miếng sườn heo a.
Đối mặt với ánh mắt khinh thường của bác sĩ La, Quý Dữu cười khúc khích nói: “Con muỗi dù nhỏ đến mấy cũng vẫn là thịt a, một tích phân vẫn là tích phân a, tiết kiệm tiền là vì chính mình.”
Bác sĩ La cười mắng: “Em chiếm tiện nghi của tôi, em còn có lý a.”
Quý Dữu gãi đầu cười: "Khụ! Hai ta nói ai theo ai a? Làm sao có thể nói là em chiếm tiện nghi nha? Đây là bởi vì bác sĩ La người đẹp thiện tâm, cô ấy đặc biệt chăm sóc em, còn giảm giá cho em nữa."
Người đẹp thiện tâm, bốn chữ này, Quý Dữu có thể nói ra miệng mà không có chút do dự.
Bác sĩ La nghe xong, lúc này mới hơi hài lòng, cũng không quan tâm bị chiếm tiện nghi 1 tích phân, xua tay nói: “Chờ dược dịch điều chế tốt, tôi sẽ bảo robot vận chuyển đưa đến ký túc xá cho em, bây giờ em có thể đi trước."
Quý Dữu hỏi: “Sẽ mất bao lâu?”
Bác sĩ La mỉm cười đáp: "Khoảng một giờ nữa sẽ được chuyển đến. Ngoài ra, sau giờ học, chiều nào em cũng phải đến phòng y tế, tôi sẽ theo dõi các chỉ số khác nhau trong cơ thể em bất cứ lúc nào."
Quý Dữu gật đầu: "Vâng."
Bác sĩ La nói: “Về những lưu ý khi sử dụng thuốc tắm, em nên sử dụng theo phương pháp mà tôi đưa ra. Nếu có điều gì không hiểu hoặc có thắc mắc, cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Vừa nghe nói có dịch vụ hậu mãi, Quý Dữu chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, ít nhất 5.000 tích phân này cũng không phải tiêu một cách vô ích.
Tiếp theo --
Quý Dữu đang đắc ý, liếc nhìn giáo viên Mục Kiếm Linh, nhẹ giọng nói: "Cũng không biết phương pháp huấn luyện 50.000 tích phân, có dịch vụ hậu mãi hay không a?"
Âm thanh không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa đủ để mọi người trong phòng có thể nghe thấy.
Mí mắt Mục Kiếm Linh giật giật, nhẹ giọng hỏi: “Em muốn dịch vụ hậu mãi nào?”
Quý Dữu vội vàng lắc đầu: “Không dám, không dám, em cái gì cũng không dám.”
Mục Kiếm Linh hừ nhẹ một tiếng, nói: “Tôi tin em cũng không dám.”
Nói xong, Mục Kiếm Linh trực tiếp xua tay nói: "Không còn việc của em nữa, cút ra khỏi đây nhanh lên."
Quý Dữu: "..."
Giáo viên Mục Kiếm Linh và bác sĩ La không muốn nhìn thấy khuôn mặt ủ rủ xui xẻo của Quý Dữu, còn Quý Dữu cũng không muốn thấy khuôn mặt của hai người họ, thấy là phiền lòng nên lập tức quay người bỏ đi.
Chỉ là --
Cô đi vòng qua bàn cà phê, đang định rời đi thì chợt nhìn thấy trưởng phòng Vương ngồi ở một bên, bắt chéo chân, uống trà và xem kịch, trong lòng cô thình lình có một cảm giác kỳ lạ.
A?
Đầu óc Quý Dữu cứ quay cuồng, nhất thời không nắm bắt được mấu chốt.
Trưởng phòng Vương mỉm cười liếc nhìn cô rồi nói: "Tạm biệt, bạn học Quý Dữu."
Quý Dữu theo bản năng nói: “Trưởng phòng Vương, tạm biệt.”
Kéo tay nắm cửa, Quý Dữu bước ra ngoài, khi cửa phòng y tế đóng lại, Quý Dữu nghĩ đến nụ cười đầy ẩn ý của trưởng phòng Vương, tim cô chợt nhảy lên, cuối cùng cô cũng biết có chuyện kỳ lạ gì!
Tích phân!
Giáo viên Mục Kiếm Linh bán cho mình phương pháp rèn luyện thể chất, chỉ đích danh là muốn tích phân.
Bác sĩ La bán cho mình thuốc tắm cải thiện tình trạng thể chất của mình, cũng chỉ đích danh là muốn tích phân.
Mà --
Hôm qua lúc trưởng phòng Vương cho mình thuê hội trường của hệ tài liệu, ông ấy cũng là muốn tích phân a.
Tại sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-398-that-khong-co-ho-em-ay.html.]
Tại sao lại có sự trùng hợp như vậy?
Trước đây, trong đầu Quý Dữu tràn ngập sự kêu rên và đau lòng về số tích phân mình sắp tiêu hao, cô căn bản không nghĩ tới vụ này, giờ nghĩ lại cô mới nhận ra mình đã sai lầm đến mức nào.
Làm sao những người này biết trong tay cô có một lượng lớn tích phân?
Phải biết là, số tích phân này Quý Dữu kiếm được bằng vô số nỗ lực và mồ hôi khi tham gia thi đấu trực tuyến. Vì lo lắng bạn bè biết mình có số tiền khổng lồ và hỏi vay tích phân nên cô cố chịu đựng vẻ đắc ý của mình và không nói cho ai biết. A phi! Những điều trên đều là dối trá, cô chỉ muốn khiêm tốn làm một 'người nghèo' nên không nói cho người khác biết.
Cho nên --
Làm sao trưởng phòng Vương, cô giáo Mục và bác sĩ La biết được?
Luôn có cảm giác có ai đó đã âm thầm giăng bẫy ở đây, chỉ chờ mình cắn câu.
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Trưởng phòng Vương?
Cô giáo Mục?
Hay là ai?
........
Từng người hiềm nghi lần lượt lướt qua trong đầu Quý Dữu, cuối cùng, dừng lại ở trên người trưởng phòng Vương.
Quý Dữu nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy khả năng lớn nhất chính là trưởng phòng Vương! Người phụ trách tài sản của trường phải có cách tìm ra nguồn gốc tích phân của mình, cho nên trưởng phòng Vương đã giăng nhiều bẫy để mình tự động chui vào.
Càng nghĩ, Quý Dữu càng cảm thấy không thể nghĩ tới nữa, đau lòng đến nhỏ máu, sắp không thở nổi.
Chẳng lẽ --
Chỉ có thể chờ để bị hố sao?
****
Phòng y tế.
Quý Dữu vừa rời đi, bác sĩ La cảm thấy có chút xấu hổ, nhìn về hướng Mục Kiếm Linh rồi lại nhìn trưởng phòng Vương nói: “Chúng ta hố đứa nhỏ này như vậy, chẳng phải là có chút không tử tế a?”
Trưởng phòng Vương cười nói: "Bác sĩ La, ý nghĩ này của cô là không đúng a, sao có thể gọi là hố được? Chúng ta đây là đang giúp em ấy tiêu tích phân. Điểm tích phân cứ cầm trong tay, không tiêu không sử dụng, đem theo có ích lợi gì?”
Sở dĩ bộ giáo dục liên minh cho phép đại học liên minh thiết lập tích phân như một biểu tượng, mục đích là để khuyến khích học sinh nỗ lực hơn nữa để nâng cao năng lực và tích lũy tích phân bằng năng lực của mình để thay thế điểm tín dụng. Biện pháp này đặc biệt hữu ích đối với sinh viên từ các gia đình nghèo. Chỉ cần họ nỗ lực, phấn đấu đủ nhiều và có năng lực, họ có thể hoàn thành toàn bộ chương trình giáo dục đại học mà không tốn một xu nào.
Tất nhiên, vai trò của tích phân không chỉ thể hiện ở điểm này mà còn ở nhiều khía cạnh, ở đây sẽ không liệt kê từng điểm một.
Bác sĩ La cảm thấy hơi buồn cười khi nghe những lời có phần không biết xấu hổ của trưởng phòng Vương, nói: “Vừa rồi em ấy chắc chắn đang vội, mới không nghĩ tới vụ này, đợi em ấy tỉnh táo lại, chắc chắn sẽ biết chúng ta đã cùng nhau hố tích phân của em ấy a, cũng không biết đứa trẻ này sẽ tức giận đến mức nào sau khi phát hiện ra ?”
Ai có thể nghĩ tới lời này vừa nói ra, Mục Kiếm Linh liền nói: "Tôi không có hố em ấy."
Bác sĩ La: "..."
Trưởng phòng Vương cười nói: "Tôi cũng không hố em ấy, tích phân của em ấy dùng để đổi lấy sự giảng dạy nghiêm túc và hướng dẫn kiên nhẫn của các người. Những tích phân này sao có thể coi là quá đáng được?"
Bác sĩ La: "..."
Mục Kiếm Linh lạnh lùng nói: "Tôi cho em ấy phương pháp huấn luyện thể chất là lấy được từ Bạch Cập. Tôi cẩn thận chỉnh sửa dựa theo thể chất của em ấy, thu 50,000 tích phân, là lợi cho em ấy rồi."
Bác sĩ La vô cùng ngạc nhiên, nói: "...Cô vậy mà thực sự hỏi phương pháp huấn luyện thể chất từ Bạch Cập cho em ấy?"
Mục Kiếm Linh biểu lộ hơi không được tự nhiên, nói: " Cũng không phải thực sự vì em ấy, là lần trước tình cờ gặp Bạch Cập ở trạm vũ trụ Đào Viên, nên chỉ tùy tiện hỏi hắn mà thôi."
Mặc dù Mục Kiếm Linh đã cố gắng hết sức giả vờ ra vẻ thản nhiên và bình tĩnh, nhưng bác sĩ La vẫn có thể nghe thấy ẩn ý trong đó.
Trong lúc nhất thời, bác sĩ La có chút cảm khái, nhẹ nhàng thở dài: “Nói đến đây, tôi cũng không hề hố em ấy, tôi thu em ấy 5.000 tích phân một lần, là tôi cẩn thận lựa chọn tài liệu thuốc tắm mà em ấy sử dụng, cân nhắc kỹ lưỡng tỷ lệ mới điều chế ra, sau khi sử dụng phải luôn theo dõi phản ứng cơ thể em ấy, kịp thời điều chỉnh kế hoạch... Nói đến, tôi chỉ thu phí tài liệu của em ấy, chưa bao gồm chi phí nhân công."
Vì vậy, bác sĩ La cũng tìm cớ để mình cảm thấy yên tâm thoải mái.
Sau đó, trưởng phòng Vương vỗ tay, giải quyết dứt khoát, cười nói: "Cho nên, chúng ta đều không có hố em ấy."