TÌNH YÊU BẮT ĐẦU - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-05-24 14:26:20
Lượt xem: 1,269
20,
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Lục Khâm sẽ chủ động ôm tôi, nói mình ghen.
“Trước đó em có hỏi anh, tại sao lại không đồng ý ly hôn.”
“Em biết tại sao không? Tại vì anh không dám tưởng tượng đến cảnh em ở bên người khác.”
“Giống như vừa nãy, anh đứng ở ngoài, nhìn em tươi cười nói chuyện với cậu ta, trong lòng anh cảm thấy rất ghen tị.”
“Anh biết rõ giữa em và Đường Sâm không có gì, nhưng anh vẫn ghen tị đến phát đ i ê n.”
Tôi yên lặng để anh ôm.
“Lục Khâm, anh cũng hỏi, vì sao em muốn ly hôn, đúng không?”
Người anh cứng lại.
“Em làm Lục phu nhân năm năm, trong mắt chỉ có chồng mình, nhưng đến khi quay đầu lại em mới phát hiện, em đánh mất chính mình rồi.”
“Lục Khâm, em không muốn làm Lục phu nhân nữa, bởi vì, em muốn làm Tô Nhiễm.”
“Em muốn sống vì chính mình.”
Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra, “Năm năm, chúng ta có hợp thì cũng có tan, được không?”
Anh lắc đầu, khóe mắt đỏ lên.
Tôi mặc kệ, quay người rời đi.
Ai ngờ anh lại kéo tay tôi.
“Bà xã…”
Lần này đến tôi khựng lại.
“Cho anh thêm một cơ hội được không?”
Lòng bàn tay của anh rất nóng.
“Được.” Tôi nhẹ nhàng nói, “Nếu trước khi sang năm mới, anh có thể từ bỏ chức tổng giám đốc Lục thị, chúng ta sẽ không ly hôn nữa.”
Anh sửng sốt, “Cái gì cơ?”
“Đây là điều kiện duy nhất của em.”
Anh không nói gì.
“Nhiễm Nhiễm, điều kiện này đối với anh quá hà khắc rồi…”
Tôi lắc đầu, muốn rút tay ra nhưng anh vẫn không chịu thả tôi đi.
“Em chỉ có duy nhất một điều kiện này.”
Thật lâu sau, anh buông lỏng tay tôi ra.
“Anh hiểu rồi.” Anh nói.
21,
"Từ chức?" Anh trai tôi ngạc nhiên, cười ầm lắc đầu, "Không bao giờ có truyện đấy, Lục Khâm mà từ chức, anh vặn đầu anh xuống làm bóng cho em đá."
"Em biết."
Lục gia tương đối phức tạp.
Ông nội Lục có hai đứa con trai, là bác cả cả Lục Khâm và ba của Lục Khâm.
Ba của Lục Khâm không giống mấy người ở Lục gia, ông không thích kinh doanh mà muốn làm một nhà khoa học.
Bởi vậy, ngay từ đầu, ông nội Lục đã muốn giao công ty cho nhà con trai cả. Nhưng ông không ngờ là Lục Khâm và anh trai nhà bác cãi nhau, tranh tới tranh lui, cuối cùng Lục Khâm thành công tiếp quản Lục thị.
Nhưng người anh trai kia vẫn không phục, mấy năm nay vẫn làm khó Lục Khâm khắp nơi trong công ty, nhìn chằm chằm vào vị trí tổng giám đốc của Lục Khâm.
Mặc dù cả hai đều là cháu mình, nhưng Lục Khâm không lớn lên bên cạnh ông nội lục, nên không có thân với ông như người anh trai kia. Ông nội Lục cũng đã lớn tuổi nên nhiều khi cũng sẽ thiên vị trắng trợn, không phân rõ phải trái.
Ba mẹ Lục Khâm đều là nhà khoa học, bọn bọ chẳng giúp được gì cho anh trong cuộc chiến này.
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Năm năm qua, tôi biết anh phải cố gắng rất nhiều mới ngồi vững vị trí kia.
Bởi vậy, tôi chắc chắn anh ấy sẽ không từ chức.
Những chuyện tiếp theo đúng như tôi dự đoán.
Sau khi tôi nói ra những lời kia, Lục Khâm không đến tìm tôi nữa.
Ba tháng trôi qua trong nháy mắt, tôi toàn tâm toàn ý lo cho công việc, cuối cùng công ty cũng có chút khởi sắc.
Đường Sâm và nhân viên công ty đều rất vui mừng, thời gian này, tôi nhận ra cậu ấy đã thay đổi không ít.
Ngày cuối năm, công ty tổ chức YEP, mọi người cùng nhau ăn uống, cùng nhau ca hát, anh trai tôi cũng đến góp vui.
Tất cả mọi người đều vui vẻ, anh trai tôi cũng vậy, vừa ca hát vừa nhảy múa, khác hẳn hình tượng thường ngày.
Mười một giờ đêm, chúng tôi rời khỏi KTV, trời đang có tuyết nên mấy người thích náo nhiệt cùng nhau chạy xuống chơi ném tuyết.
Ở đối diện có một cái màn hình quảng cáo rất lớn.
Anh trai tôi lải nhải không ngừng, một bông tuyết rơi trên lông mi của tôi, tôi xoa xoa mắt, chẳng hiểu sao lại nhìn thấy Lục Khâm trên màn hình kia.
Anh vẫn đẹp trai như trước, đang đứng trước ống kính của phóng viên.
"Xin hỏi Lục tổng, tại sao đột nhiên anh lại muốn từ chức vậy ạ? Có nguyên nhân gì đặc biệt không?"
Lục Khâm cười nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-yeu-bat-dau/chuong-9.html.]
"Không có nguyên nhân gì đặc biệt cả, chỉ là đột nhiên muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian..."
"Để chăm sóc vợ."
22,
Tôi ngơ ngác nhìn vào màn hình.
Quay đầu lại nhìn, tôi thấy anh trai tôi cũng đang ngơ ngác, khi hai ánh mắt chạm nhau, anh lặng lẽ giơ tay phải lên, sờ sờ vào cái cổ của mình.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của tôi vang lên.
"Alo?"
"Đang ở đâu vậy?" Bên kia nhẹ nhàng nói.
"Ở trung tâm thành phố."
"Nửa tiếng nữa anh đến."
"Lục Khâm..."
"Nhiễm Nhiễm, giữ lời nhé."
Giọng nói của anh kiên quyết hơn bao giờ hết.
"Chờ anh."
23,
Mười một giờ bốn mươi lăm, tôi nhìn thấy Lục Khâm.
Anh đi dưới trời tuyết, bông tuyết liên tục rơi trên vai, trên tóc anh, trông tựa như ảo mộng.
"Có đáng không?" Chúng tôi đứng đối diện nhau, tôi cúi đầu, khẽ nói, "Anh từ chức rồi, sau này không quay lại công ty được thì phải làm sao?"
Anh lắc đầu, mỉm cười.
"Không quay lại được thì không quay lại thôi."
Tôi quay đầu sang chỗ khác, "Tâm huyết năm năm, nói không cần là không cần sao?"
"Tuỳ hứng vậy sao?"
Anh vẫn mỉm cười.
"Em đang lo lắng cho anh đúng không?"
Anh đến gần tôi thêm một bước.
"Vậy, anh vẫn còn hi vọng, đúng không?"
"Lục Khâm..."
Anh đưa cho tôi một tập tài liệu.
Trong đó là thoả thuận ly hôn.
Tôi sửng sốt, mờ mịt nhìn anh.
"Ba tháng này, anh vừa làm thủ tục từ chức, nhưng cũng suy nghĩ rất nhiều."
"Nhiễm Nhiễm, anh từ chức, nhưng anh không muốn dùng cách này ép buộc em để tiếp tục cuộc hôn nhân này." Anh dừng lại một chút, "Anh đã ký đơn ly hôn rồi."
"Vậy, tại sao anh còn muốn từ chức..." Tôi không hiểu.
"Anh là thương nhân, không bao giờ làm ăn lỗ vốn." Anh cười cười, "Anh từ chức, muốn đổi một yêu cầu khác, được không?"
"Đổi?" Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Anh đưa tay phủi nhẹ bông tuyết trên tóc tôi.
"Anh muốn đổi một cơ hội cho chúng ta."
Anh cúi đầu, tôi ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt anh chứa đầy sự dịu dàng ấm áp.
"Đổi lấy... cơ hội được theo đuổi em một lần nữa."
24,
Mười hai giờ năm mươi chín phút, tôi đặt bút ký đơn ly hôn thêm một lần nữa.
Từ giờ, tôi không còn là "Lục phu nhân hoàn mỹ" trong mắt mọi người nữa.
Tôi là Tô Nhiễm, là chính mình.
Tiếng chuông năm mới vang lên, tôi và Lục Khâm cùng ngẩng đầu, nhìn lên phía bầu trời tuyết.
"Năm mới đến rồi." Tôi nói.
"Ừm."
"Vậy..." Ánh mắt anh lấp lánh, đưa tay về phía tôi.
"Tô Nhiễm, chúc mừng năm mới."
"Anh là Lục Khâm."
Tôi mỉm cười nhìn anh.
"Chúc mừng năm mới, Lục Khâm."
Tôi cũng đưa tay ra.
"Em là Tô Nhiễm.”