TÌNH YÊU BẮT ĐẦU - Ngoại truyện
Cập nhật lúc: 2024-05-24 14:26:42
Lượt xem: 6,252
25. Phiên ngoại
Thư ký Trịnh luôn cảm thấy, sau khi Lục tổng ly hôn, việc của mình cũng chẳng ít đi bao nhiêu.
Bởi vì Lục tổng vẫn luôn bề bộn nhiều việc.
Chỉ là, trước kia Lục tổng bận rộn công việc, bây giờ bận bịu... hẹn hò.
Mà... thư ký Trịnh luôn cảm thấy, sau khi ly hôn, mối quan hệ của Lục tổng và phu nhân tốt hơn rất nhiều.
Ví dụ như bây giờ, thư ký Trịnh đang trên đường đến công ty của phu nhân để đưa chìa khoá xe cho Lục tổng, ai ngờ cảnh mà thư ký Trịnh nhìn thấy là Lục tổng đang ôm chặt phu nhân, nhẹ giọng dỗ dành.
"Anh đừng làm loạn." Thư ký Trịnh nghe thấy phu nhân nhẹ giọng phàn nàn, còn nhìn thấy phu nhân hất tay Lục tổng ra.
Nhưng Lục tổng không hề tức giận, vẫn tiếp tục dỗ dành phu nhân, "Vậy anh xoa xoa thổi thổi cho em một chút."
"Anh đừng làm phiền em." Phu nhân vẫn đang cáu kỉnh.
"Lỡ đâu ngày mai mắt em sưng thành cái bánh bao nhỏ thì sao..." Lục tổng dịu dàng đến đáng sợ, "Vậy lát nữa về nhà anh làm món trứng cuộn cho em được không?"
Trong lòng thư ký Trịnh chậc chậc hai tiếng.
Chắc chắn là Lục tổng đã làm gì có lỗi với phu nhân rồi.
Kết quả là một giây sau, thư ký Trịnh nghe thấy tiếng nức nở của phu nhân, "Tất cả là tại anh, tại anh cứ đòi dắt em đi xem cái bộ phim sướt mướt kia, đáng ra không nên nghe lời anh..."
Không phải chứ? Đi xem phim?
Tất cả chỉ vì một bộ phim?
Thư ký Trịnh cảm thấy có lẽ mình bị tự cmn kỷ tồi.
Nhưng điều khiến thư ký Trịnh ngạc nhiên chính là, Lục tổng gật đầy thừa nhận, giọng nói cưng chiều đến đáng sợ.
"Là tại anh, là anh không tốt, phạt anh cả đêm nay thức xoa xoa cho em được không?"
"Anh nghĩ hay ha." Phu nhân hừ nhẹ.
"Vậy anh bóc kẹo cho em ăn được không...?"
Thư ký Trịnh vừa ăn cơm chó vừa xúc động.
Cuối cùng quyết định lùi lại, cách xa hiện trường năm mét.
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Trước kia bọn họ không như thế này.
Họ kết hôn năm năm, Lục tổng rất ít nói, phu nhân cũng rất yên tĩnh.
Trong mắt người ngoài, bọn họ chính là đôi vợ chồng hoàn mỹ.
Nhưng thư ký Trịnh biết, thật ra Lục tổng và Lục phu nhân không có thân mật như người ta thường thấy.
Bởi vì thư ký Trịnh cảm giác được, hôn nhân của Lục tổng và Lục phu nhân có chút vấn đề.
Thư ký Trịnh nghe nói, khi học đại học, Lục tổng có một người bạn gái.
Khi Lục tổng vừa tiếp quản Lục gia, đó là quãng thời gian khó khăn, áp lực, cần có người bên cạnh bàu bạn nhất thì nữ sinh kia lại vì lý tưởng của mình mà bỏ rơi Lục tổng.
Có lẽ Lục tổng bị tổn thương sau cuộc tình đó.
Con người luôn biết cách bảo vệ bản thân, vậy nên, bị tổn thương một lần rồi sẽ rất sợ bị tổn thương thêm lần nữa.
Thư ký Trịnh nghĩ, có lẽ vì vậy nên Lục tổng mới luôn giữ khoảng cách với phu nhân, không dám mở lòng thêm lần nữa.
Nhưng thư ký Trịnh biết, chắc chắn trong lòng Lục tổng có phu nhân.
Bởi vì khi làm việc, Lục tổng thường xuyên ngẩng đầu hỏi, "Hôm nay phu nhân có dặn dò gì không?"
Sau khi báo cáo với Lục tổng, Lục tổng chỉ khẽ gật đầu rồi lại tiếp tục công việc.
Có một lần, thư ký Trịnh to gan đề nghị, "Lục tổng, có phải anh cũng nên gửi cho phu nhân một tin nhắn không?"
Nhưng Lục tổng chỉ dừng lại ở bước cẩm điện thoại lên, nhìn nửa ngày rồi lại đặt xuống.
Có lẽ là ở bên nhau lâu thành thói quen, Lục tổng càng ngày càng lưu luyến phu nhân, nhưng Lục tổng vẫn không phát hiện ra, vẫn luôn lạnh lùng với phu nhân như trước.
Thư ký Trịnh luôn cảm thấy, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Quá nhiên, một đêm nọ, Lục tổng đi từ nhà đến công ty, thất hồn lạc phách trong văn phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-yeu-bat-dau/ngoai-truyen.html.]
"Lão Trịnh." Giọng nói của Lục tổng rất nhẹ, "Cậu nói xem, nếu vợ cậu đột nhiên nói muốn ly hôn, có phải cô ấy chỉ đang giận dỗi thôi không?"
Thư ký Trịnh kinh hãi, "Cũng... thi thoảng vợ tôi sẽ cãi nhau với tôi, nháo nhào đòi ly hôn, nhưng chỉ cần tôi nhận sai, cô ấy sẽ hết giận, cũng sẽ quên đi chuyện đó."
Ánh mắt Lục tổng phát sáng.
"Nhưng mà..." Thư ký Trịnh nghĩ một lát, quyết định ăn ngay nói thật, "Tôi cảm thấy phu nhân không phải là người sẽ đem chuyện hôn nhân ra để giận dỗi."
Câu nói này có lực sát thương rất lớn.
Thư ký Trịnh cảm thấy trong mắt Lục tổng có một ngọn lửa nhỏ, muốn huỷ diệt tất cả.
Đêm đó, Lục tổng ngồi trong phòng làm việc một đêm.
Hình như từ ngày đó, Lục tổng bắt đầu thay đổi.
Lục tổng sẽ hỏi ở đâu bán đồ Tứ Xuyên ngon, hỏi làm sao để dỗ dành vợ yêu,... những câu hỏi mà trước kia ngài ấy chưa từng để ý.
Dần dần, ngài ấy biết quan tâm phu nhân hơn, còn biết gửi tin nhắn, gọi điện cho phu nhân nữa.
Thậm chí, Lục tổng còn đến công ty đón phu nhân tan làm.
Thư ký Trịnh vui mừng khôn xiết, Lục tổng biết mình sai, biết thay đổi rồi, không tệ nha.
Nhưng thư ký Trịnh không ngờ rằng, cuối cùng hai người họ vẫn ly hôn.
Càng không ngờ, sau khi ly hôn, hai bọn họ lại bắt đầu nói chuyện yêu đương.
Sau khi từ chức, Lục tổng dùng toàn bộ thời gian, công sức đặt lên người phu nhân, phu nhân bề bộn nhiều việc, Lục tổng ngày ngày mang đồ ăn đến cho phu nhân, đưa đi đón về.
Đến mức phu nhân cảm thấy phiền, nói với Lục tổng rằng mình không muốn yêu đương với người không có công ăn việc làm.
Thế là, Lục tổng rời khỏi Lục thị vì phu nhân, cuối cùng lại gì phu nhân mà quay lại Lục thị.
Thư ký Trịnh biết, phu nhân cố ý nói như vậy.
Tất cả mọi người đều thấy tiếc nuối cho Lục tổng, làm gì có chuyện phu nhân sẽ không quan tâm chứ?
Chỉ là từ khi yêu đương, Lục tổng có chút nhỏ nhen.
Ví dụ như ngày hôm đó, phu nhân nhắn tin cho thư ký Trịnh, nói rằng lát nữa mình sẽ đến công ty lấy đồ.
Thư ký Trịnh tốt bụng, tranh thủ thời gian báo cáo cho Lục tổng.
Vậy mà Lục tổng lại tỏ vẻ không vui.
"Ba tiếng trước tôi nhắn tin cho cô ấy, còn chưa thấy cô ấy trả lời." Lục tổng lại cau mày. "Tại sao cô ấy lại nhắn tin cho cậu?"
Thư ký Trịnh không biết làm thế nào, chỉ biết gượng cười ha ha.
Thật ra thư ký Trịnh rất muốn nói một câu.
"Từ trước đến giờ, tất cả mọi chuyện đều là do tôi trao đổi với phu nhân."
Nhưng thư ký Trịnh cảm thấy mình chỉ là một người làm công, không dám nói, đành phải nuốt nước mắt vào trong, thuận tiện mách lẻo với phu nhân.
Thư ký Trịnh cứ nghĩ bọn họ chẳng mấy chốc sẽ phục hôn.
Nhưng thoáng cái, hai năm qua đi, cả hai người họ đều không vội.
Cho đến năm thứ ba, có một đêm, thư ký Trịnh đang tăng ca thì thấy văn phòng tổng giám đốc vẫn sáng đèn.
Hai năm nay, Lục tổng rất ít khi tăng ca, cho nên thư ký Trịnh tưởng rằng Lục tổng quên tắt đèn nên mới đi tới.
Không ngờ vừa mở ta một kẽ hở, đã thấy Lục tổng đang đưa lưng về phía cửa, trong tay cầm một cái bản thảo, khom người xuống.
Trên tay trái cầm một chiếc hộp.
Thư ký Trịnh nhẹ nhàng đóng cửa lại, từ cửa sổ sát đầu nhìn ra, thư ký Trịnh nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ vừa bước xuống xe.
Thư ký Trịnh mỉm cười, cảm thấy mình vừa phát hiện ra một bí mật.
Trong lúc xoay người rời đi, thư ký Trịnh quay lại nhìn văn phòng tổng giám đốc.
"Lục tổng, cố lênnnnn." Thư ký Trịnh khẽ nói.
Chúc ngài thành công.
[Hết]