Tình yêu viêm ruột thừa - 2
Cập nhật lúc: 2024-11-05 14:38:54
Lượt xem: 644
6
Lúc tôi ở nhà thu dọn đồ đạc, Trần Ngộ bỗng nhiên đi tới, ôm lấy tôi từ phía sau: “Em yêu, Hạ Thanh mang theo con vừa trở về, để hai mẹ con cô ấy ở khách sạn anh cũng không quá yên tâm, hay là đêm nay để họ ở nhà chúng ta ở một đêm?”
Tôi đẩy tay hắn ra, xoay người cười nói: “Được, nhưng mà giường ngủ phụ quá nhỏ, lát nữa anh dọn phòng ngủ chính một chút, để hai mẹ con chị ta ngủ giường lớn.”
Trần Ngộ có chút không dám tin nhìn tôi, sửng sốt một lát, nhịn không được hỏi: “Em yêu, em thật sự nguyện ý nhường phòng ngủ chính của chúng ta sao?”
Tôi đi qua một bên, ngữ khí không chút sợ hãi nói: “Ừm, không phải anh cũng đã nói, hiện tại chị ta rất khó khăn, hơn nữa còn mang theo đứa nhỏ.”
Trên mặt Trần Ngộ hiện lên vẻ vui mừng: “Em yêu, không ngờ em lại hiểu lòng người như vậy, vậy anh đi ra ngoài nói với cô ấy một tiếng.”
Hắn cười đi ra ngoài, còn tôi chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua bóng lưng hắn, sau đó lại bình tĩnh làm tiếp việc của mình.
7
Lúc tôi kéo vali từ trong phòng đi ra, Trần Ngộ đang ngồi trên sô pha dỗ trẻ con.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy truyền ra, Trần Ngộ thuận miệng giải thích một câu: “Hạ Thanh nói bôn ba một ngày ra không ít mồ hôi, đang ở phòng tắm tắm rửa.”
Trần Ngộ vừa nói xong, tiếng nước chảy trong phòng tắm đã ngừng.
Một lát sau, Hạ Thanh từ bên trong đi ra, trên người còn mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ. Da Hạ Thanh trắng trẻo, mặc dù chị ta đã sinh con nhưng dáng người vẫn bảo trì rất khá. Chiếc váy ngủ màu đỏ trên người chị ta, phác họa phần thắt lưng rất mê người.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Hạ Thanh đi về phía tôi, trong mắt hiện lên ý cười khiêu khích: “Lam Lam, chị tới vội quá nên quên mang áo ngủ, nhìn thấy cái váy ngủ này phơi trên ban công, chị liền lấy ra mặc, em sẽ không để ý chứ?”
Chiếc váy ngủ Hạ Thanh mặc trên người là quà kỷ niệm năm năm tôi và Trần Ngộ yêu nhau, hắn tặng tôi.
Tôi còn chưa kịp trả lời, Trần Ngộ liền ở một bên đáp lời cười nói: “Không phải chỉ là một cái váy thôi sao, Lam Lam nhà tôi nào có keo kiệt như em nói?”
8
Ánh mắt Trần Ngộ lưu chuyển trên người Hạ Thanh, trong ánh mắt có chút cảm thán. Sự yêu thích của hắn đối với Hạ Thanh đã đến mức cho dù tôi là bạn gái chính thức đứng trước mặt hắn, hắn cũng không kiêng dè chút nào.
Tôi vốn cho rằng tôi hẳn là sẽ rất khó chịu, nhưng giờ khắc này nhìn hai người bọn họ, trong lòng của tôi dĩ nhiên không hề gợn sóng.
Tôi nhìn Hạ Thanh mím môi cười: “Chị thích thì tặng cho chị.”
9
Ngày hôm sau, trước khi máy bay cất cánh, Trần Ngộ gửi Wechat tới: [Chuyến bay mấy giờ, anh đưa em đi?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-yeu-viem-ruot-thua/2.html.]
Tôi nhìn thoáng qua, liền tắt điện thoại di động. Nếu như hắn thật sự có lòng tiễn tôi, sẽ không đợi đến giờ này mới hỏi.
Ngày đầu tiên đi công tác tôi đã bận rộn cả ngày. Lúc trở lại khách sạn nghỉ ngơi, tôi mệt mỏi nằm ở trên giường, tiện tay mở nhóm bạn bè.
Chỉ chốc lát sau, một tấm ảnh chụp rất ấm áp chiếu vào trong mắt tôi. Bối cảnh trong ảnh là công viên mà tôi và Trần Ngộ thường xuyên đi dạo. Trong tayTrầm Ngộ là một quả bóng màu hồng nhạt, hắn ngồi xổm xuống, đưa quả bóng tới tay bé gái, trong mắt tràn đầy ý cười dịu dàng. Đây là một bài đăng trên mạng xã hội của Hạ Thanh, chị ta còn kèm theo dòng trạng thái: [May mắn có hai người ở bên cạnh tôi.]
Trần Ngộ đã nhấn like bài đăng.
10
Trước đây, vào ngày Hạ Thanh kết hôn ở Thượng Hải, Trần Ngộ uống nhiều, nửa đêm gây chuyện, bạn hắn gọi điện thoại cho tôi, tôi ngồi tàu cao tốc suốt đêm từ Thượng Hải đến Quảng Châu.
Lúc tôi nhìn thấy Trần Ngộ, hắn đang nằm trên giường bệnh truyền dịch, gãy một cánh tay.
Tôi chăm sóc hắn một tháng, tháng đó hắn không khóc cũng không cười, thậm chí nói rất ít.
Cho đến ngày tôi dọn dẹp ở nhà hắn, không cẩn thận vấp ngã và trật chân. Hắn cầm bông băng vừa giúp tôi đắp băng vừa nói: “Anh còn chưa thoát ra được, em đã sắp tàn phế theo.”
Tôi vốn đau đến rơi nước mắt, lại bị một câu nói của hắn chọc cười. Không ngờ hắn bỗng nhiên lại nói với tôi: “Nếu đã có duyên như vậy, chi bằng em ở bên cạnh anh đi.”
Tôi kích động chân thu lại, cái chân bị trật lại đau đớn mãnh liệt.
Tôi đỏ mắt cười nói: “Anh đừng đùa với em.”
Hắn nói: “Lam Lam, giúp anh, giúp anh quên cô ấy đi.”
11
Ngày kỷ niệm ba năm, vì muốn chúc mừng, chúng tôi xin công ty nghỉ đông, chuẩn bị đi Thanh Đảo chơi.
Vì cho tới bây giờ cũng Trần Ngộ chưa từng nhìn thấy biển, tôi muốn cùng hắn đi ngắm biển một lần.
Buổi tối trước khi xuất phát một ngày, tôi nhận được điện thoại của mẹ gọi tới, bảo là chị họ Hạ Thanh sinh một đứa con gái.
Lúc ấy Trần Ngộ ở ngay bên cạnh tôi, nội dung trong điện thoại, hắn nghe rất rõ ràng. Đôi mắt hắn tối sầm lại, lại ôm tôi vào lòng như thường ngày, nói: “Em yêu, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm xuất phát đi Thanh Đảo.”
Ba năm qua tôi dường như cũng không nhắc tới Hạ Thanh trước mặt hắn, người nhà tôi và nhà hắn đều biết hắn và Hạ Thanh từng hẹn hò. Lúc hắn ở đây, cũng sẽ không có người nhắc tới Hạ Thanh.
Tôi cho rằng chỉ cần tất cả mọi người không đề cập tới, chỉ cần tôi vẫn canh giữ bên cạnh hắn, hắn sẽ quên Hạ Thanh.
Nhưng ngày hôm sau, khi tôi tỉnh lại, bên cạnh không có một bóng người. Trần Ngộ cứ như vậy không nói tiếng nào mà biến mất.