Tình yêu viêm ruột thừa - 3
Cập nhật lúc: 2024-11-05 14:39:23
Lượt xem: 639
12
Một mình tôi đi Thanh Đảo, chụp rất nhiều ảnh, hơn nữa tất cả đều gửi cho Trần Ngộ. Điện thoại di động của Trần Ngộ vẫn tắt máy, hắn cũng vẫn không liên lạc với tôi.
Buổi tối trước khi trở về tôi đã gửi tin nhắn Wechat cho hắn: [Ngày mai em sẽ về, cũng không biết lần sau khi nào có thể cùng anh đi ngắm biển.]
Gửi Wechat xong, tôi liền ngâm người vào trong bồn tắm, cố gắng ép mình tỉnh táo một chút, không ôm bất cứ hy vọng gì nữa.
Nhưng khi tôi muốn từ bỏ, điện thoại di động đặt bên cạnh bồn tắm lại vang lên.
Tôi bước ra khỏi bồn tắm, nhận điện thoại Trần Ngộ gọi tới. Tôi cho rằng hắn sẽ nói chia tay, nhưng hắn lại nói: “Xin lỗi, sau này chúng ta sống thật tốt có được không?”
Trong khoảnh khắc hắn giữ tôi lại, lòng tôi mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
13
Tôi từng thật sự cho rằng Trần Ngộ đã buông bỏ. Cho đến có một lần tôi dẫn hắn đến chỗ cha mẹ tôi ăn cơm, trên bàn cơm cha tôi cũng không thương lượng với tôi trước mà chắc tới một chuyện.
Cha tôi trời sinh luôn nghiêm mặt, luôn làm cho người ta có cảm giác rất nghiêm túc. Nhưng ngày đó, cha tôi vì tôi, đặc biệt thân thiết nhìn Trần Ngộ. Ông nói: “Trần Ngộ à, cậu và Lam Lam nhà tôi hẹn hò cũng lâu rồi, hai đứa đều đã trưởng thành, có phải nên có kế hoạch kết hôn rồi không?”
Tôi theo bản năng nhìn về phía Trần Ngộ, lại nhìn thấy mặt hắn trong phút chốc tối sầm. Một lát sau hắn đặt đũa xuống, ngượng ngùng cười hai tiếng: “Chú dì, cháu ăn no rồi, cháu còn có việc, về công ty trước.”
Hắn nói xong, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không nói với tôi, mang theo tức giận đóng cửa đi ra. Để lại mẹ tôi than thở ở đó, cha tôi cũng ném đũa trở về phòng. Sau ngày đó tôi và Trần Ngộ cũng bùng nổ trận chiến tranh lạnh thời gian dài nhất.
Suốt một tháng Trần Ngộ không liên lạc với tôi, tôi cũng chịu đựng không liên lạc với hắn, nhưng tôi bị bệnh, sốt cao bốn mươi độ, lúc sốt đến mơ hồ tôi đều gọi tên Trần Ngộ, nhưng bên tai tôi truyền đến tiếng khóc nức nở che mặt của mẹ tôi vì đau lòng cho tôi.
Sau khi tôi tỉnh lại, người đầu tiên tôi nhìn thấy vẫn là Trần Ngộ. Mẹ tôi gọi hắn đến.
Trần Ngộ sắc mặt tiều tụy, trạng thái cả người thoạt nhìn so với tôi không khá hơn chút nào. Hốc mắt hắn ửng đỏ, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, ngữ khí dịu dàng nói: “Là anh không tốt, không chăm sóc tốt cho em.”
Tôi nhìn hắn không ngừng rơi nước mắt, cảm xúc đè nén hồi lâu trong nháy mắt bộc phát: “Anh đã nói muốn sống thật tốt với em, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?”
Ánh mắt hắn lóe lên, sau đó gắt gao ôm tôi vào trong ngực: “Xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa.”
14
Tôi với hắn cứ như vậy dây dưa năm năm. Trong năm năm, tôi thậm chí không nhớ đã bao nhiêu lần hắn nói “không bao giờ như vậy nữa” và những điều tương tự.
Lúc đầu tôi tin là thật, sau đó đã c.h.ế.t tâm.
Một tháng trước, mẹ hắn đến thăm chúng tôi, tôi tình cờ nghe thấy hắn nói chuyện với mẹ mình.
Mẹ hắn nói: “Mẹ cũng già rồi, thúc giục các con nhanh chóng kết hôn sinh cháu trai cho mẹ cũng không quá đáng chứ?”
Trần Ngộ nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Mẹ, không phải con đã nói rất nhiều lần rồi, con không muốn kết hôn, lại càng không muốn có con, mẹ đừng thúc giục con có được không?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-yeu-viem-ruot-thua/3.html.]
Mẹ hắn cũng có chút tức giận, hỏi tiếp: “Con thành thật nói cho mẹ biết, có phải con vẫn còn nghĩ đến Hạ Thanh không?”
Trần Ngộ bỗng nhiên trầm mặc.
Lúc ấy vừa hay tôi cầm một đĩa hoa quả vừa mới cắt xong, từ phòng bếp đi ra, chứng kiến toàn bộ chuyện này.
15
Ngày thứ ba sau khi tôi đi công tác trở về, Trần Ngộ cuối cùng cũng nhớ tới tôi.
Ngày đó tôi vừa tan ca đã bị hắn chặn ở cửa thang máy dưới lầu công ty. Hắn tiến lên kéo tay tôi kéo ra ngoài.
Tôi cau mày, hất hắn ra nói: “Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện.”
Ngữ khí hắn cũng không tốt, rõ ràng mang theo tức giận: “Được, ở quán cà phê bên cạnh.”
Lúc gọi món, Trần Ngộ nói với nhân viên phục vụ: “Hai ly kiểu Mỹ.”
Tôi ngắt lời hắn và nói với người phục vụ: “Một ly latte, một kiểu Mỹ.”
Trần Ngộ khó hiểu nói: “Không phải em luôn luôn chỉ uống kiểu Mỹ sao?”
Tôi lịch sự cười cười: “Thật ra tôi thích uống latte hơn, chỉ có anh thích kiểu Mỹ.”
Ánh mắt hắn hơi tối lại: “Xin lỗi, anh vẫn luôn không biết.”
Tôi bình tĩnh nói: “Không sao, chuyện đã qua rồi.
Hắn ngẩn người: “Chuyện đã qua là có ý gì?”
16
Chúng tôi ngồi đối diện nhau, tôi cứ lẳng lặng nhìn hắn như vậy. Thì ra thời gian thật sự có thể hòa tan tất cả, bao gồm cả quyết tâm tôi từng kiên định muốn ở bên hắn cả đời.
Trước kia Trần Ngộ ở sát vách nhà tôi, từ nhỏ tôi đã thích chơi đùa cùng hắn. Có đôi khi bạn bè của hắn nhìn thấy hai chúng tôi ở cùng một chỗ, sẽ hay nói đùa một câu: “U, cái đuôi nhỏ này lại tới nữa à?”
Tôi không thích bạn hắn gọi tôi “cái đuôi nhỏ”, như thể tôi là gánh nặng mà dù thế nào đi nữa Trần Ngộ không thể trút bỏ được.
Tôi vẫn cho rằng bên cạnh Trần Ngộ chỉ có thể có tôi, dù sao cho tới bây giờ hắn cũng không thích nói chuyện với cô gái khác, lại tìm mọi cách che chở tôi. Nhưng mà tất cả đều đã thay đổi sau khi Hạ Thanh đến.
Kỳ nghỉ hè tôi tốt nghiệp trung học, chị họ Hạ Thanh lúc này đã học năm hai tới nhà tôi chơi, Trần Ngộ trúng phải tình yêu sét đánh với chị ta.
Lúc đầu Hạ Thanh nói với tôi: “Chị làm sao có thể cướp người trong lòng em gái chị chứ?”
Sau này, tôi tận mắt chứng kiến Trần Ngộ đẩy Hạ Thanh vào góc, hôn sâu.