Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình yêu viêm ruột thừa - 5

Cập nhật lúc: 2024-11-05 21:40:15
Lượt xem: 693

21

 

Thời gian chiến tranh lạnh lâu nhất giữa tôi và Trần Ngộ là một tháng. Mà lần này tôi và Trần Ngộ đã hai tháng không liên lạc.

 

Tôi từng cảm thấy chỉ cần một ngày không liên lạc với hặn, tôi sẽ bị dày vò, nhưng hôm nay, đã hai tháng trôi qua, tôi lại sống vô cùng thoải mái.

 

Sau khi cha mẹ tôi nghe nói tôi và Trần Ngộ chia tay, việc đầu tiên họ làm là bắt đầu thu xếp xem mắt cho tôi, còn tôi cũng không bài xích cách làm của bọn họ.

 

Buổi chiều hôm đi gặp đối tượng xem mắt, ánh nắng tươi sáng, tôi cũng ăn mặc xinh đẹp.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Nhưng khi tôi nhìn người đàn ông trước mắt thì lại sững sờ tại chỗ hồi lâu. Anh ta mặc âu phục màu đen cao cấp, cổ tay lộ ra đồng hồ đeo tay có giá trị xa xỉ.

 

Anh ta ngẩng đầu, trong đôi mắt hẹp dài lưu chuyển ý cười đã lâu không thấy.

 

Anh ta cầm thìa pha cà phê trước mặt, trêu chọc tôi một câu: “Sao, nhiều năm không gặp, không nhận ra tôi?”

 

“Lộc Minh! Sao lại là anh?” Tôi kinh ngạc nói.

 

Người đàn ông trước mắt không phải ai khác, chính là người bạn lúc nhỏ chơi với Trần Ngộ, cũng là người vừa nhìn thấy tôi, liền gọi tôi là “cái đuôi nhỏ”.

 

Trước kia, ngươi tôi ghét nhất là Lộc Minh, mỗi lần tôi quát anh ta, bảo anh ta đừng gọi tôi là “Cái đuôi nhỏ”, anh ta đều thích túm tóc đuôi ngựa của tôi, vẻ mặt muốn ăn đòn cười nói: “Cứ gọi thế đấy, em chỉ là một cái đuôi nhỏ.”

 

Tôi ngồi xuống đối diện Lộc Minh, vừa mới ngồi xuống, nhân viên phục vụ cũng bưng cà phê tới cho tôi.

 

Lộc Minh vừa thưởng thức cà phê, vừa nói: “Trước đây anh thật sự không thích uống latte, nhưng ra nước ngoài đã nhiều năm, mỗi lần nhớ tới em, sẽ gọi một ly latte em thích, uống lâu cũng thành thói quen.”

 

Lộc Minh nói một câu, khiến tôi trong lúc nhất thời không phân biệt được ý tứ.

 

Rồi anh ta lại tiếp tục nói: “Thói quen một khi dưỡng thành sẽ rất khó từ bỏ, cũng giống như sau khi thích một người, sẽ thật sự rất khó quên. Anh không muốn quanh co lòng vòng nữa, dù sao thời niên thiếu ngu xuẩn đã khiến anh hối hận đến nay. Chu Lam Lam, anh có một chấp niệm, em vẫn mãi ở trong lòng anh, chưa bao giờ biến mất.”

 

Người ta nói “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”, nhưng Lộc Minh bất thình lình thổ lộ làm cho tôi choáng váng tại chỗ.

 

Lộc Minh thấy tôi không nói lời nào, lại bắt đầu tấn công: “Em xem, về tướng mạo, anh lớn lên không tệ, hai chúng ta sau này sinh con chắc chắn sẽ đẹp, hơn nữa anh cao một mét tám chín, ngoại hình tuyệt đối ưu tú; về tài năng, trình độ học vấn của anh cao, anh có sự nghiệp ở nước ngoài, nhưng anh vẫn có suy nghĩ muốn về nước phát triển, chỉ thiếu một động lực có thể khiến anh trở về.”

 

Nói xong Lộc Minh vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi, ngữ khí kiên định nói: “Chu Lam Lam, anh thích em đã mười năm, làm bạn gái anh được không?”

 

22

 

Lộc Minh nói một hơi đủ để cho tôi khiếp sợ.

 

Tôi còn nhớ rõ lần cuối cùng tôi gặp Lộc Minh trước khi anh ta ra nước ngoài cũng là mùa hè năm tốt nghiệp cấp ba.

 

Khi đó Trần Ngộ còn chưa hẹn hò với Hạ Thanh, hoặc có lẽ bọn họ đã ở cùng một chỗ, nhưng tôi còn không biết.

 

Lộc Minh hẹn mấy người bạn, có cả Trần Ngộ, hơn nữa còn đặc biệt bảo Trần Ngộ mang tôi đi cùng, chúng tôi chơi ở KTV đến nửa đêm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-yeu-viem-ruot-thua/5.html.]

Đêm đó trên bàn bày đầy rượu, tôi nhớ rất rõ, lúc ấy có một người bạn của Lộc Minh bỗng nhiên rót ly rượu đưa cho tôi.

 

“Đây chính là rượu tiễn biệt anh Lộc, không uống không được!” Người đó nói.

 

Từ nhỏ đến lớn chưa từng uống giọt rượu nào, tôi theo bản năng quay đầu nhìn về phía Trần Ngộ ngồi ở bên cạnh, hắn lại đang nói cười cùng người khác, hoàn toàn không chú ý tới tình cảnh bên này của tôi.

 

Ngay khi tôi khó xử tiếp nhận ly rượu, Lộc Minh bỗng nhiên đi tới, đoạt lấy rượu trong tay tôi, ngửa đầu uống một hơi.

 

Uống xong Lộc Minh còn không quên nhìn người bạn của mình cười nói: “Cô nhóc này nhìn là biết là một cô gái ngây thơ, chắc chắn chưa từng uống rượu, đừng làm khó người ta.”

 

Bạn Lộc Minh nhìn thấy tình huống này, cũng trêu chọc: “Anh Lộc của chúng ta bình thường thoạt nhìn thì lạnh lùng, chưa bao giờ nói chuyện hơi nửa câu với con gái, cậu thích cô ấy à?”

 

Lộc Minh nghe xong nhìn tôi một cái, thấy tôi xấu hổ, lúc này anh ta quay đầu nhìn bạn mình cười mắng một câu: “Cút sang một bên, cô nhóc này là người của Trần Ngộ.”

 

Đêm đó ngoại trừ tôi không say, Lộc Minh gần như hạ gục tất cả mọi người, bao gồm cả Trần Ngộ.

 

Lúc trở về tôi muốn đưa Trần Ngộ về nhà, Lộc Minh nói lo lắng cô gái nhỏ như tôi mang theo một kẻ say rượu, liền cùng tôi đưa Trần Ngộ về nhà.

 

Khi đó Trần Ngộ ở đối diện nhà tôi, sau khi từ nhà Trần Ngộ đi ra, Lộc Minh cùng tôi đứng ở cửa nhà tôi, tôi đang chuẩn bị cầm chìa khóa mở cửa về nhà, anh ta bỗng nhiên gọi tôi lại.

 

“Em... thích Trần Ngộ như vậy sao?” Lộc Minh hỏi tôi.

 

Tôi sửng sốt, thật ra khi đó rất nhiều người đều biết tôi thích Trần Ngộ, duy chỉ có Trần Ngộ là chưa bao giờ đề cập tới.

 

Tôi cười khổ một tiếng: “Ừm, anh cũng nhìn ra rồi đấy.”

 

Lộc Minh mím môi, trầm mặc hồi lâu lại nói: “Vậy chúc giấc mơ của em sớm thành sự thật.”

 

Tôi gật đầu: “Cảm ơn.”

 

Lộc Minh còn nói: “Anh sắp ra nước ngoài rồi, trước khi chia tay có muốn cho anh một cái ôm ấm áp không?”

 

Tôi không nghĩ nhiều, đưa tay trực tiếp ôm anh ta một cái.

 

Anh ta trở tay ôm tôi thật chặt, rồi lại rất nhanh buông tôi ra.

 

“Bên ngoài lạnh, anh mau về nhà đi.”

 

Đêm đó, Lộc Minh nói chuyện ngữ khí dịu dàng lạ thường, hoàn toàn không có giọng điệu đáng ghét lúc gọi tôi “Cái đuôi nhỏ”.

 

Tôi hỏi: “Ngày mai mấy giờ bay? Tôi ra sân bay tiễn anh.”

 

Anh ta cười nói: “Chín giờ.”

 

Ngày hôm sau khi tôi qua nhà đối diện gọi Trần Ngộ cùng tôi ra sân bay tiễn Lộc Minh, Trần Ngộ lại nói: “Đi sân bay gì vậy, ngày hôm qua Lộc Minh đã đi rồi, tên nhóc kia cố ý hạ gục bọn anh, chính là không muốn bọn anh đi tiễn cậu ta, cậu ta sợ luyến tiếc, sợ khóc nhè ở sân bay sẽ mất mặt.”

 

……

Loading...