Tình yêu viêm ruột thừa - 4
Cập nhật lúc: 2024-11-05 14:39:50
Lượt xem: 605
Hạ Thanh khóc nói với tôi: “Xin lỗi Lam Lam, chị cũng thích anh ấy.”
Để không trở thành người phiền phức và gây mất hứng cho bọn họ, tôi đã chọn cách giữ kín tình cảm của mình với Trần Ngộ trong nhiều năm và mỉm cười chúc phúc.
Từ đó tôi rời xa Trần Ngộ, cho đến khi Hạ Thanh từ bỏ hắn, yêu người khác. Tôi lại cam tâm tình nguyện biến thành “cái đuôi nhỏ” như bạn hắn nói.
Người phục vụ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi khi mang cà phê đến.
Trần Ngộ thấy tôi không nói lời nào, lông mày lại nhíu lại một lần nữa: “Vì sao trở về lại không nói cho anh biết?”
17
Tôi nếm thử một ngụm latte, không đắng chát như kiểu Mỹ, trong hương thơm thuần khiết mang theo vị sữa ngọt nhàn nhạt mới là hương vị tôi thích.
“Công việc bận quá, chưa kịp nói với anh.” Tôi cho hắn một câu trả lời.
Rõ ràng hắn không hài lòng với câu trả lời tôi đưa ra. Hắn nhìn tôi, lông mày nhíu càng sâu: “Trước kia em không phải như vậy.”
Tôi nghi hoặc hỏi ngược lại một câu: “Vậy trước kia tôi như thế nào?”
Hắn nhớ lại lúc trước, chậm rãi nói: “Trước kia em sẽ trả lời tin nhắn của anh ngay lập tức. Cho dù em đến đâu, đều sẽ nói với anh một tiếng. Cho dù là lúc công việc của em bận rộn, em cũng sẽ dành thời gian gọi điện thoại cho anh.”
……
“Ồ...” Tôi thật sự nhịn không được, cười khẽ một tiếng.
Lúc này hắn sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc.
Tôi lại cười tiếp: “Sau này sẽ không như vậy.”
Hắn khó hiểu nhìn tôi: “Chuyện anh đón Hạ Thanh về khiến em tức giận phải không?”
18
Hắn phát hiện quá muộn màng.
Chỉ là tôi còn chưa kịp nói cái gì hắn lại bỗng nhiên quở trách tôi: “Dù sao Hạ Thanh cũng là chị họ của em, cô ấy gặp khó khăn chúng ta giúp cô ấy là chuyện nên làm. Lúc ở Thượng Hải sợ em hiểu lầm, cho nên chuyện gì cũng báo cáo với em. Huống hồ anh và cô ấy thật sự không có gì, hiện giờ anh chỉ xem cô ấy là bạn mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-yeu-viem-ruot-thua/4.html.]
……
Hắn dùng giọng điệu chất vấn để giải thích với tôi, thậm chí dùng giọng điệu hung hăng trách cứ tôi, trách tôi quá cẩn thận.
Nếu là trước kia, đối mặt với sự quở trách của hắn, tôi luôn cúi đầu, thậm chí kéo tay hắn, ôn tồn dỗ dành hắn. Trong đoạn tình cảm này của chúng tôi, hắn vĩnh viễn ở kèo trên. Tôi sợ hắn rời khỏi tôi, cho nên chỉ cần hắn còn nguyện ý dùng mắt nhìn tôi một cái, tôi đều nên mang ơn hắn.
19
Bầu không khí đột nhiên trở nên ngượng ngùng, có lẽ là bởi vì lúc này hắn không đợi được tôi lập tức buông bỏ tự tôn mà dỗ dành hắn.
Trên mặt tôi vẫn duy trì nụ cười mỉm, vốn dĩ trái tim bị thương đến trăm ngàn lỗ hổng cuối cùng đã c.h.ế.t lặng, đã triệt để hết hy vọng, cũng triệt để không còn yêu.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Trần Ngộ, anh có biết không? Có đôi khi tôi thật sự rất muốn xé tim anh ra, nhìn xem nó rốt cuộc là làm bằng cái gì? Tôi từng cho rằng, chỉ cần tôi vẫn ở bên cạnh anh bằng bất cứ giá nào, một ngày nào đó anh sẽ nhìn thấy tôi. Nhưng tôi sai rồi, chỉ cần chị ta vừa xuất hiện, tất cả cố gắng của tôi đều là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Trần Ngộ bị những lời này của tôi làm cho trở tay không kịp. Hắn lộ vẻ kinh ngạc, không hiểu nói: “Em nói những lời này là có ý gì?”
Tôi đã sớm điều chỉnh tâm trạng, rất bình tĩnh mà nói với hắn: “Năm năm, Trần Ngộ, tôi đợi anh năm năm, cùng anh năm năm, bị anh tra tấn năm năm... Từ nhỏ tôi đã thích đi theo anh, tôi không biết mình yêu anh từ khi nào, nhưng tôi biết rõ anh là người duy nhất tôi yêu cho đến bây giờ.”
Có lẽ khi nghe được hắn là người duy nhất tôi từng yêu cho tới bây giờ, tâm tình của hắn có chuyển biến tốt đẹp, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn một chút, lộ ra vẻ mặt sung sướng kiêu ngạo thường ngày.
Tôi thưởng thức ly cà phê mình thích, nói với hắn: “Trong thời thanh xuân tươi đẹp nhất, tôi đã dùng hết tất cả sức lực để yêu anh, nhân nhượng anh, bao dung anh, nhưng Trần Ngộ, dừng ở đây đi...”
Cuộc sống còn rất dài, tôi muốn bắt đầu yêu bản thân mình thật tốt.
Trần Ngộ sửng sốt một lát, thật sự chỉ một lát, hắn bỗng nhiên cười nói: “Chỉ một lần này thôi, sau này đừng đùa kiểu này với anh.”
Mà tôi lại rõ ràng nghe thấy mình rất kiên định nói với hắn: “Trần Ngộ, chúng ta kết thúc rồi.”
20
Chưa bao giờ tôi cảm thấy nhẹ nhõm như vậy. Cho dù lúc này hắn kéo tay tôi, lần đầu tiên dùng ngữ khí uyển chuyển nói với tôi: “Không chia tay được không?”
Tôi lại bình tĩnh đẩy tay hắn ra, cười đứng dậy, nói lời tạm biệt với hắn: “Trần Ngộ, tôi thật lòng chúc phúc cho hai người, sau này hãy trân trọng người yêu mình là được.”
Trần Ngộ vẫn là Trần Ngộ trước kia, ngoại trừ Hạ Thanh, không ai có thể làm cho hắn thay đổi thái độ từ trên cao nhìn xuống quen thuộc của hắn.
Khi tôi rời đi, tôi nghe thấy giọng nói của hắn rõ ràng từ phía sau. Hắn có chút tức giận vì thất bại nói: “Chu Lam Lam, em tốt nhất không nên hối hận!”
Tôi đưa lưng về phía hắn, không quay đầu lại để níu giữ hắn, mà là nhịn không được nở nụ cười. Tôi nghe thấy trong lòng tôi có một thanh âm kiên định nói: “Tuyệt đối không hối hận.”