Tình yêu viêm ruột thừa - 7
Cập nhật lúc: 2024-11-05 21:41:05
Lượt xem: 783
26
Sau khi cuộc gặp mặt kết thúc, Hạ Thanh vội vội vàng vàng kéo Trần Ngộ trở về, còn Lộc Minh đã hẹn với tôi từ trước, ăn cơm xong cùng tôi đi xem phim.
Trong lúc xem phim, điện thoại di động của tôi luôn có cuộc gọi tới. Số điện thoại kia mặc dù tôi không lưu, cũng đã sớm thuộc nằm lòng.
Lúc đầu tôi cúp máy không nghe, nhưng Trần Ngộ lại chưa từ bỏ ý định, liên tiếp gọi tới, vì thế tôi trực tiếp tắt máy.
Lộc Minh bên cạnh thấy thế, vừa cười vừa nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi trong lòng bàn tay ấm áp của anh, tuy rằng một câu cũng anh không nói, nhưng thái độ của anh lại đủ để cho tôi biết, anh hoàn toàn tin tưởng tôi.
Nhưng ngay sau đó điện thoại Lộc Minh lại vang lên, Trần Ngộ gọi cho Lộc Minh.
Lộc Minh nhìn điện thoại di động, kề tai tôi ôn hòa nói: “Anh ra ngoài nghe điện thoại, sẽ trở lại nhanh thôi.”
Nói xong anh ra khỏi phòng chiếu phim.
Tôi không kịp gọi anh lại, lại lo lắng anh và Trần Ngộ phát sinh tranh cãi vô vị, cũng đi theo ra ngoài.
Lộc Minh đưa lưng về phía tôi, giọng nói nghe điện thoại tràn đầy mùi thuốc súng:
“Lúc trước tôi xuất ngoại trước đã cảnh cáo cậu, đừng phụ Lam Lam, nếu không bạn bè cũng không làm nữa! Chính cậu đã hứa hẹn với tôi, cậu sẽ đối xử tốt với Lam Lam.”
“Kết quả cậu đã làm gì? Mấy năm nay tôi ra nước ngoài, cậu giấu tôi bao nhiêu chuyện? Cậu nói Lam Lam vẫn luôn ở bên cậu, kết quả thì sao, chuyện của cậu với chị họ cô ấy, cậu chưa từng đề cập với tôi nửa câu.”
Tôi đứng ngay sau Lộc Minh, mỗi một chữ mỗi một câu anh nói tôi đều nghe rõ ràng, mà những lời này đủ để nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng tôi.
27
Cuộc nói chuyện của Lộc Minh và Trần Ngộ trò vẫn đang tiếp tục, tôi nghe Lộc Minh nói: “Trên thế giới này không bán thuốc hối hận, cậu đừng dùng thủ đoạn hạ lưu của cậu để tranh thủ sự đồng tình của Lam Lam.”
Lộc Minh nói xong liền cúp điện thoại, anh quay người lại chạm mắt với tôi.
Anh kinh ngạc nhìn tôi, còn tôi cũng không quan tâm chạy như bay về phía anh.
Anh ôm tôi thật chặt vào trong ngực, cười khẽ một tiếng: “Sao lại ra ngoài?”
Tôi đỏ hoe mắt chôn mặt ở n.g.ự.c anh: “Vì sao anh lại đối xử với em tốt như vậy?”
Lộc Minh nhẹ nhàng đỡ hai vai tôi, dịu dàng cười: “Bởi vì em xứng đáng được nhận những gì tốt đẹp nhất.”
Nếu như nói trước đó tôi đối với Lộc Minh chỉ có chút rung động thì giờ này khắc này tôi nghĩ, anh đã đi vào trong lòng tôi.
Trước khi trở về phòng chiếu phim, Lộc Minh nói: “Trần Ngộ vừa mới ăn không ít tôm, bây giờ cậu ta đang ở bệnh viện, nếu em muốn đi...”
Tôi kéo cánh tay của anh, cắt đứt lời anh: “Em dễ thương cảm quá à? Chúng ta vào xem phim đi. Phim hôm nay khá hay đấy!”
28
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-yeu-viem-ruot-thua/7.html.]
Khoảng một tuần sau.
Trong lúc làm việc, tôi không tự chủ được ngâm nga một bài hát nhỏ. Đồng nghiệp bên cạnh thấy tâm tình tôi không tệ, nhịn không được trêu chọc nói: “Hôm nay tâm tình cô không tệ, có chuyện tốt sắp xảy ra với anh Ngộ nhà cô sao?”
Tôi cười nói: “Tôi và Trần Ngộ đã chia tay lâu rồi, hơn nữa tôi đã có...”
“Lam Lam.” Bên tai tôi bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Tôi ngẩng đầu nhìn sang, không ngờ Trần Ngộ lại lấy thân phận bên hợp tác xuất hiện trước mắt tôi.
Ngại chỉ đạo của sếp, tôi bất đắc dĩ cùng đoàn người hợp tác dùng bữa tối.
Trong bữa tối, sếp vẫn để cho tôi mời rượu, còn Trần Ngộ vẫn ngồi ở trong bữa để mặc tôi uống say.
Bữa tiệc kết thúc, Trần Ngộ không nói lời nào giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi nói: “Anh đưa em về nhà.”
Tôi tuy rằng uống nhiều rất choáng váng, nhưng vẫn duy trì được lý trí. Tôi vừa giãy dụa, vừa thất tha thất thểu đi ra ngoài nói: “Không cần, lát nữa Lộc Minh sẽ tới đón tôi.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Nghe tôi nói như vậy, Trần Ngộ dùng sức nắm lấy cổ tay tôi, trong mắt lại cười nói: “Anh biết em cố ý lấy Lộc Minh chọc giận anh, dù sao từ nhỏ em đã thích anh, sao có thể nói bỏ là bỏ?”
Lúc này tất cả mọi người đều thức thời rời đi, chỉ còn lại tôi và Trần Ngộ.
Đầu tôi choáng váng, nhưng tôi vẫn muốn thoát khỏi Trần Ngộ.
Thấy tôi vẫn giãy dụa không ngừng, Trần Ngộ dứt khoát trực tiếp ôm tôi vào trong ngực: “Được rồi Lam Lam, đừng náo loạn nữa được không? Anh đã nói rõ ràng với Hạ Thanh, quá khứ cũng đã qua, hiện giờ người anh thích là em. Chỉ cần em nguôi giận, em nói cái gì anh cũng đều đáp ứng em được không?”
Tôi không còn sức lực, chỉ có thể để hắn tuỳ ý ôm, trong lòng vừa khẩn trương vừa tức. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói khiến người tôi an tâm vang lên bên tai tôi: “Trần Ngộ, buông Lam Lam ra.”
Lộc Minh tới đột ngột, Trần Ngộ còn chưa kịp phản ứng tôi đã bị Lộc Minh kéo qua.
Trong nháy mắt nhìn thấy Lộc Minh đến, tôi nhất thời thấy tủi thân: “Sao giờ anh mới đến? Anh ta thừa dịp em uống nhiều, bắt nạt em.”
29
Lộc Minh thấy tôi khóc, dỗ tôi ngồi xuống ghế, “Ngoan, chờ anh một chút.”
Anh đưa lưng về phía tôi, cởi âu phục, xắn tay áo lên...
Đêm đó tôi mơ hồ nhớ rõ hai người bọn họ đánh nhau, động tĩnh còn không nhỏ.
Sau đó Lộc Minh ôm tôi đi ra ngoài, tôi ôm lấy cổ anh, men rượu lên đầu, tôi nhịn không được nhìn yết hầu lăn qua lăn lại của anh, nhìn nhìn liền nhịn không được hôn lên.
Tôi nghe thấy Lộc Minh nhẹ giọng cười bên tai tôi: “Hôn anh thì phải chịu trách nhiệm cả đời đấy.”
Sau đó, một chút mềm mại ấm áp rơi xuống môi tôi, hai má tôi trong phút chốc đỏ bừng như lửa.