Tình yêu viêm ruột thừa - 8 (END)
Cập nhật lúc: 2024-11-05 14:41:28
Lượt xem: 990
30
Khi tôi và Lộc Minh hẹn hò được ba tháng, anh cùng tôi về nhà ăn cơm.
Cha tôi bỗng nhiên nói với Lộc Minh: “Tiểu Lộc à, con và Lam Lam nhà chú tuy rằng hẹn hò chưa bao lâu, nhưng tuổi các con cũng không còn nhỏ, có phải nên suy nghĩ đến chuyện kết hôn rồi không?”
Trong lòng tôi nhất thời hoảng hốt. Mặc dù Lộc Minh đối với tôi rất tốt, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ muốn kết hôn với tôi. Tôi theo bản năng nghĩ tới phản ứng lúc trước của Trần Ngộ.
Động tác ăn cơm của Lộc Minh cũng cứng đờ, sau đó anh rất lịch sự đứng lên nói: “Chú dì, cháu ra ngoài một chút.”
Lộc Minh đi rồi, để lại tôi và cha mẹ mắt to trừng mắt nhỏ.
Tôi ảo não nói: “Cha mẹ, cha mẹ cứ sợ con không gả đi được sao? Tuy rằng Lộc Minh đối với con rất tốt, nhưng dù sao chúng con cũng chỉ mơi hẹn hò được ba tháng mà thôi...”
Mặc dù tôi đang giúp Lộc Minh giải vây, nhưng anh cứ như vậy bỏ đi, trong lòng tôi đúng là vừa thất vọng vừa khổ sở.
Khoảng nửa giờ sau, chuông cửa nhà tôi vang lên. Mẹ tôi đi mở cửa, một giây sau mẹ tôi đứng ở cửa kích động hô: “Lam Lam à, mau mau đứng lên!”
Tôi vốn đang nằm trên sô pha trong phòng khách làm bộ kiên cường, vừa ngồi dậy, liền nhìn thấy Lộc Minh cầm bó hoa hồng đỏ rực, âu phục giày da đi về phía tôi.
Mấu chốt nhất chính là, phía sau anh còn có một nhóm bạn đi theo, tất cả đều là bạn tốt ở trong nước của anh, ai nấy cũng đều mặc âu phục đen, trận chiến vừa lớn vừa long trọng.
Lộc Minh quỳ một gối xuống đất, người bạn bên cạnh lấy ra một hộp trang sức đưa cho anh.
Lộc Minh lấy ra một chiếc nhẫn kim cương lóe sáng từ trong hộp trang sức, ánh mắt chân thành nhìn tôi, đưa nhẫn tới rtrước mắt tôi: “Lam Lam, từ ngày đầu tiên chúng ta hẹn hò, anh không lúc nào là không nghĩ đến việc cưới em về nhà. Hôm nay chú dì đã mở miệng rồi, nếu anh không chủ động một chút thì quá không phải là đàn ông rồi.”
“Lam Lam, gả cho anh, giao nửa đời sau của em cho anh bảo vệ được không?”
Tôi nhìn chiếc nhẫn trước mắt, từ kinh ngạc dần dần chuyển sang rơi nước mắt.
Thấy tôi khóc, Lộc Minh hoảng hốt thề: “Đừng khóc đừng khóc, em yên tâm, trừ phi anh chết, đời này anh cũng không có khả năng ruồng bỏ em.”
Tôi che miệng anh lại, vội la lên: “Không được nói bậy, em đáp ứng anh là được.”
31
Đoạn video Lộc Minh cầu hôn tôi đã được các bạn anh ghi lại toàn bộ, còn đăng lên vòng bạn bè.
Không lâu sau tin tức tôi được Lộc Minh cầu hôn thành công đã truyền đến người thân và bạn bè của tôi.
Còn cha mẹ tôi mỗi khi nhắc tới Lộc Minh với người ngoài, đều vui vẻ ra mặt, hài lòng vô cùng.
Chỉ là bỗng nhiên có một buổi tối, lúc tôi ngủ mơ mơ màng màng, Trần Ngộ gọi điện tới. Lộc Minh cầm di động đưa cho tôi, tôi nhắm mắt buồn ngủ nói: “Anh nghe máy giúp em, em buồn ngủ quá.”
Lộc Minh nhận điện thoại. Trần Ngộ uống quá nhiều, ngay cả giọng nói cũng khàn. Hắn càn quấy nói: “Lam Lam, đều là giả đúng không? Em còn giận anh đúng không? Lam Lam, anh biết sai rồi vẫn không được sao? Chúng ta ở bên nhau năm năm, em không thể nói không cần anh là không cần. Lam Lam, anh cầu xin em, em đừng kết hôn với cậu ta được không?”
Trong giọng nói của Trần Ngộ mang theo tiếng khóc nức nở, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua tôi thấy hắn vì tôi mà trở nên mất khống chế như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-yeu-viem-ruot-thua/8-end.html.]
Cơn buồn ngủ của tôi gần như biến mất trong nháy mắt, còn Lộc Minh lại nói câu cuối cùng với Trần Ngộ: “Tôi là Lộc Minh.”
32
Ngày hôn lễ của tôi và Lộc Minh, Hạ Thanh với tư cách là chị họ của tôi, cũng tham dự hôn lễ.
Người ta nói đưa tay không đánh người tươi cười, huống chi lúc chị ta tới còn mang theo đứa nhỏ, tôi cũng sẽ không làm khó dễ chị ta.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Trước khi tôi chuẩn bị lên sân khấu, Hạ Thanh bỗng nhiên cũng tới sân khấu, chị ta mang theo quà cho tôi.
“Lam Lam, đây là quà cưới Trần Ngộ nhờ chị chuyển cho em, hy vọng em có thể nhận lấy.”
Tôi nhìn lướt qua cái hộp Hạ Thanh đưa tới, là một hộp trang sức quý giá.
Hạ Thanh vừa nói đã mở hộp ra, trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương.
Vành mắt Hạ Thanh ửng đỏ, giọng nói có chút khàn: “Cuối cùng chị cũng thua rồi, Trần Ngộ chờ em ở cửa khách sạn.”
Tôi đã từng hy vọng có một ngày, Trần Ngộ có thể cầu hôn tôi, còn tôi có thể thanh thản ổn định giao quãng đời còn lại cho hắn.
Đến hôm nay chiếc nhẫn này không chỉ là tới quá muộn, càng buồn cười chính là, Trần Ngộ lại để cho Hạ Thanh chuyển chiếc nhẫn cho tôi.
Tâm tư nhỏ nhen của Hạ Thanh tôi quá rõ ràng, chủ ý này nhất định là chị ta đưa ra, còn Trần Ngộ vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu, hắn ngu xuẩn cỡ nào.
May mắn là, tôi đã thoát khỏi mối quan hệ không bình thường này.
Tôi đối mặt với Hạ Thanh, nhìn ánh mắt ghen tị của chị ta, tôi cười, lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra, tiện đà kéo tay Hạ Thanh tới. Nhẫn đeo trên ngón áp út của Hạ Thanh, kích thước vừa vặn.
Tôi cười nói: “Nếu dựa theo kích thước tay chị để mua nhẫn thì cần gì cho tôi, chị vẫn nên tự mình giữ đi.”
Sắc mặt Hạ Thanh xanh đỏ đan xen, không khó để tưởng tượng, lúc Trần Ngộ mua chiếc nhẫn này đã hỏi ý kiến Hạ Thanh, Hạ Thanh chắc chắn sẽ nói ngón áp út của hai chúng tôi có kích thước giống nhau, hơn nữa chị ta sẽ cùng Trần Ngộ đeo thử một lần rồi mới mua.
33
Tôi đứng lên, khoảnh khắc tôi đứng dậy và mở cửa từ hậu trường và bước ra ngoài, một chùm ánh sáng chiếu thẳng vào tôi.
Nghi thức hôn lễ thần thánh mà trang trọng.
Tôi nhìn về phía Lộc Minh từ xa xa, trong mắt anh tràn đầy ý cười mà lại thâm tình ngóng nhìn tôi.
Khoảnh khắc đó, trong lòng tôi sôi sục.
(--END--)