TƠ TÌNH - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2024-10-28 08:42:02
Lượt xem: 1,587
Cho đến khi nằm trên giường, trong lòng ta vẫn như có hàng ngàn sợi tơ rối, trói chặt tâm trạng u ám của ta.
Ánh mắt Tô Mông vừa rồi nhìn ta, rất kỳ lạ.
Không có địch ý, không có châm chọc, càng không có thờ ơ, dường như nàng thật sự quan tâm lo lắng cho ta như nàng đã thể hiện.
Ta thậm chí còn cảm thấy, trong ánh mắt đó, ngược lại còn có một tia... thương hại.
Giống như những người cùng cảnh ngộ, đang thăm dò lẫn nhau.
Nhưng tại sao nàng lại thương hại ta?
Mí mắt dần nặng trĩu, cuối cùng ta cũng không chịu nổi cơn mệt mỏi, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
06
Ba năm trôi qua, Tô Mông như biến thành một người khác. Nàng không còn la hét om sòm, khóc lóc muốn rời khỏi đây như trước nữa. Ngược lại, nàng thường xuyên ngồi uống trà, chơi cờ cùng Mạc Trạch ở đình trà. Khi rảnh rỗi, hai người còn cùng nhau cho cá vàng trong hồ sen ăn, thật là nhàn nhã.
Mạc Trạch lại tìm đến ta, hy vọng ta biến thành mèo. Hắn nói Ngọc Lâm Sơn vắng vẻ, sợ Tô Mông cô đơn.
"A Tuế, sư phụ chỉ cầu xin con chuyện này thôi, van con đấy."
Mạc Trạch nhìn chăm chú vào mắt ta, ta bỗng cảm thấy ấn ký hoa mai trên trán đau nhói, không khỏi "hự" một tiếng.
May mà tiếng động nhỏ, Mạc Trạch không để ý, hoặc nói đúng hơn, tất cả tâm trí của hắn đều đặt vào việc muốn ta đồng ý với hắn.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta uể oải lên tiếng đồng ý, lập tức thu nhỏ lại thành một con mèo nhỏ, nhảy vào lòng hắn.
Mạc Trạch bế ta đến đình trà, đưa ta vào vòng tay Tô Mông.
Tô Mông mỉm cười, đôi mắt cong cong, tóc mai của nàng lướt qua cổ ta, khiến ta xoay người lại.
Trong mắt Tô Mông, tất cả những điều này lại giống như ta đang làm nũng với nàng.
Nàng vuốt ve bộ lông của ta: "Mạc Trạch, cảm ơn chàng."
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi ta là phu quân."
Ta cứng người lại.
Tô Mông cũng sững người, sau đó lại cười nói: "Vâng, phu quân."
Trước đó, Mạc Trạch đã từng nhắc đến việc hắn và Tô Mông sẽ thành thân trong thời gian tới, dạo này hắn vẫn luôn chuẩn bị y phục cưới cho Tô Mông và hắn.
Ta xụi lơ, gác cằm lên cổ tay Tô Mông.
Sư phụ sắp thành thân với nàng rồi...
Có nghĩa là, hắn không còn là sư phụ của riêng ta nữa...
Đầu ta bỗng nhiên đau dữ dội, như có người cầm kim bạc, đ.â.m mạnh vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/to-tinh/chuong-4.html.]
Ta phát hiện ra một vấn đề.
Gần đây, ấn ký phong ấn tơ tình mà Mạc Trạch điểm cho ta, màu sắc càng ngày càng đậm.
Rõ ràng Mạc Trạch cũng phát hiện ra vấn đề này, nhưng mỗi lần ta muốn hỏi hắn, hắn đều né tránh, thậm chí còn trốn tránh ta.
Ta nghĩ, phải tìm cơ hội hỏi cho ra lẽ mới được.
07
Ba tháng sau, Mạc Trạch xuống núi.
Chỉ vì Tô Mông buột miệng nói muốn ăn bánh táo của tiệm Thanh Trúc Viên.
Tiệm bánh này nổi tiếng là ngon, trước kia ta và Mạc Trạch đi ngang qua, mùi thơm bên trong đã thu hút ta dừng chân nhìn ngó. Ta kéo vạt áo Mạc Trạch, đáng thương hỏi hắn có thể mua cho ta một cái ăn thử không.
Lúc đó Mạc Trạch nói gì nhỉ?
Hắn hơi nhíu mày, rồi nắm lấy tay ta, nói: "Không được, không thể ăn nhiều đồ ngọt, sẽ sâu răng."
Sau đó, hắn kéo ta đi, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy tấm biển hiệu của tiệm Thanh Trúc Viên nữa, ta mới buồn bã quay đầu lại.
Bây giờ, thái độ của Mạc Trạch đối với Tô Mông và ta, quả thực là một trời một vực.
Đôi khi ta nghĩ, hắn chẳng qua chỉ là sư phụ của ta, dạy ta pháp thuật, cứu ta thoát khỏi nguy hiểm, ta còn gì không hài lòng nữa?
Nhưng dục vọng chính là như vậy, nó như cơn ác mộng thấm vào toàn thân ta, gào thét muốn ta độc chiếm Mạc Trạch.
Ta lắc đầu mạnh, xoay người trong lòng Tô Mông, tiếp tục ngủ trưa.
Trước khi đi, Mạc Trạch nhìn ta với ánh mắt đầy ẩn ý.
Nhưng lúc đó ta đang lim dim mắt tận hưởng ánh nắng mặt trời, hoàn toàn không chú ý đến hành động này của hắn.
Mạc Trạch vừa ra khỏi cửa, Tô Mông liền thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhẹ nhàng đặt ta xuống đất, bốn chân ta vừa chạm vào phiến đá lạnh lẽo, không nhịn được run lên.
"Mèo nhỏ, ngươi đợi ta một chút nhé, ta đi tìm một thứ, rồi đi tìm một tỷ tỷ khác, chúng ta cùng đi."
Ta kêu meo meo hai tiếng, không hiểu ý nàng, cứ tưởng nàng muốn ra ngoài giải khuây.
Khoảnh khắc hiểu ra, là khi ta thấy Tô Mông cầm cây trâm cài tóc mà Mạc Trạch tặng nàng, cài lên đầu, rồi bế ta lên, không ngoảnh đầu lại đi về phía phòng ta.
Nàng lẩm bẩm: "Phải cầm theo một món trang sức, nếu không trên đường không có lộ phí, A Tuế cô nương cũng sẽ phải chịu đói cùng ta. Haiz, cũng không biết nàng bị tên súc sinh này giam cầm bao lâu rồi, vậy mà không hề phản kháng, thật là một người đáng thương..."
Ta sững sờ, nàng định đưa ta bỏ trốn sao?